Tiết Trường Phong ngơ ngác đứng ở đầu đường Lạc Dương, không biết mình nên đi đâu, thành thị phồn hoa này với hắn mà nói quá xa lạ.
Bây giờ hắn đã không còn chút vẻ thư sinh văn nhược nào năm xưa nữa, năm năm ở Nhai Châu, mặt đối diện với biện lớn, hắn biến thành một nam man đen nhẻm đầu trọc, toàn thân cơ bắm vạm vỡ, lại còn xăm người kín mít, trông hết sức dữ tợn.
Hắn sống tiêu diêu tự tại ở Nhai Châu, nếu chẳng phải nơi đó đột nhiên xảy ra ôn dịch thì hắn vẫn muốn sống nơi đó.
Tiếp xúc với người trên biển không tệ, tuy bớt đi chút nghi lễ, nhưng được cái thẳng thắn, yêu thích rõ ràng.
Tiết Trường Phong là người rất giỏi học tập, mới đầu hắn không biết gì hết, thế chỉ có thể làm những việc khuân vác mệt nhọc nhất. Dần dà hắn theo người này học bắt cua, theo người kia học câu cá, hắn còn theo cả nữ nhân ra biển bắt trai ... Thế là hắn thành người cái gì cũng biết.
Thêm vào hắn biết nấu các loại thức ăn trên đất liền, thế là mất vài năm, hắn thành thủ lĩnh đám dã nhân.
Lần này tới Lạc dương vì quan viên đương địa hi vọng hắn có thể làm đặc sản Nhai Châu, tức là lấy thân phận dã nhân vương tham dự hoạt động cao cấp phong thiện Thái Sơn.
Hoàng đế cần vạn quốc triều bái, thế nên thủ lĩnh dã nhân như hắn hưởng lợi, triều đình sẽ cung ứng ăn uống, còn giúp bỏ tiền mua lễ vật cho hoàng đế, khi về nhà còn được quan phủ bỏ tiền, ban thưởng rất nhiều.
Bất tiện duy nhất là hắn không thể nói mình là người Nhai Châu, phải nói mình là dã nhân phương nam, còn là dã nhân vương, vì ngưỡng mộ hoàng đế Đại Đường nên không ngại vạn dặm xa xôi tới Lạc Dương, để khấu đầu với hoàng đế.
Dù cái lý do nghe rất ngu, nhưng nó có thị trường lắm.
Loại dã nhân biết nói tiếng Đại Đường, biết lễ nghi Đại Đường như Tiết Trường Phong chính là báu vật, vì thế hắn thậm chí được an bài trả lời vài câu hỏi của hoàng đế nữa.
Sở dĩ chuyện tốt này rơi lên đầu Tiết Trường Phong không chỉ vì hắn là tên dã nhân biết nói tiếng Đại Đường, còn vì quan viên Lĩnh Nam đạo không thích thấy tộc Phùng Áng một mình hưởng vinh quang phong thiện Thái Sơn.
Tóm lại là Tiết Trường Phong vốn đang hưởng thụ cuộc sống tự do tự tại, mặt trời, bãi cát ở Nhai Châu, bây giờ bị người ta đưa tới Hồng lư tự Lạc Dương, ngày ngày được các bác sĩ nơi đó dạy cho lễ nghi Đại Đường.
Khỏi phải nói, Tiết Trường Phong chắc chắn là tên dã nhân học nghi lễ Đại Đường nhanh nhất, tốt nhất, cho nên hắn được kỳ nghỉ hai ngày, để du lãm tỏa thành được gọi là Thần Đô của Đại Đường.
Được hai tiểu lại Hồng lư tự tháp tùng, Tiết Trường Phong đi du lãm toàn bộ Lạc Dương, mặc dù thực tế là hai tên tiểu lại kia chẳng tiêu cho dã nhân vương hắn một đồng, mà dùng tiền đó mua sắm ăn tiêu riêng.
Tiết Trường Phong giả ngốc tựa không biết gì, suốt cả đường cứ há miệng cười suốt.
Khi đi qua Bách Hoa lâu, Tiết Trường Phong nhìn thấy nét vẽ nguệch ngoạc trên tường, tựa hồ có người vẽ bừa ở đó.
Tiết Trường Phong thừa cơ hai tên tiểu lại uống rượu, vẽ thêm vài nét bút, ám hiệu cho đám huynh đệ, hắn vẫn còn sống.
Tuy Vân Sơ chẳng phải người tốt, nhưng dưới quyền y có rất nhiều hảo hữu của Tiết Trường Phong, hắn muốn biết cảnh ngộ của lão hữu mấy năm qua.
Có điều đây là hi vọng mong manh, hắn e những người quen biết mình đã chết trong nhiệm vụ nào đó rồi.
Dù sao Vân Sơ nuôi đám người họ, chính là để một ngày chết vì y, nghe nói địa vị của y bây giờ rất cao, có nghĩa là rất nhiều máu của huynh đệ hắn đã đổ xuống.
Khi Tiết Trường Phong đang lang thang trên đường thì một chiếc xe bốn bánh xa hoa vô cùng được một đám người Thổ Phồn hộ vệ đi ngang qua.
Khi chiếc xe đó đi thêm hai mươi bước thì dừng lại, một giọng nói run run vang lên sau lưng:" Trường Phong huynh."
Nghe thấy cái tên lâu lắm rồi không ai gọi đó, Tiết Trường Phòng chẳng mảy may động lòng, cầm lấy cái hồ lô nhỏ ở quán bên đường, tỏ ra vô cùng hứng thú.
"Trường Phong huynh, có phải huynh không?"
Một cánh tay tóm lấy tay hắn, Tiết Trường Phong bấy giờ mới kinh ngạc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hạ Lan Mẫn Chi đang kích động vô cùng.
"Cô cô cô a cát cổ ..." Một chuôi những lời không ai hiểu từ miệng Tiết Trường Phong tuôn ra:
"Huynh chưa chết."
"Ca ca a cát cô ..."
"Huynh chưa chết phải không?"
Ánh mắt Hạ Lan Mẫn Chi trở nên vô cùng cuồng nhiệt, hai tay nắm tay Tiết Trường Phong rất chặt.
"Công tử, A Dát Cộng vương là khách của Hồng lư tự, không được vô lễ."
Tiết Trường Phong bị Hạ Lan Mẫn Chi nắm tay tới la hét ầm ĩ, hai tên tiểu lại của Hồng lư tự vội chạy tới.
"Ngươi nói hắn là phiên vương của Đại Đường à?"
"Đúng thế, hắn có hơi hai nghìn tộc nhân, là một phiên vương rất lợi hại ở phương nam."
Hạ Lan Mẫn Chí không chịu, kéo áo Tiết Trường Phong, lộ ra lồng ngực đen xì, thấy không có vết thương như mình kỳ vọng, đột nhiên hắn nổi cơn điên, bóp cổ Tiết Trường Phong rống lên:" Một con khỉ mà dám giống Trường Phong huynh của ta."
Tiết Trường Phong tóm lấy hai cánh tay lực lưỡng của Hạ Lan Mẫn Chi, được hai tiểu lại giúp đỡ mới thoát thân, chạy vào cái ngõ nhỏ.
Hạ Lan Mẫn Chi thẫn thờ nhìn theo bóng lưng Tiết Trường Phong rất lâu, đến khi Đốn Châu thò đầu từ xe ra hỏi:" Chàng gặp được ai thế?"
Hắn thở hắt ra lên xe:" Một người đã chết."
"Nếu là người chết thì người sống sẽ không thấy được đâu."
"Ta nghĩ ta không nhận nhầm người, nhất là bóng lưng của hắn, không thể sai được. Nhưng khi hắn xoay người đi, ta phát hiện mình sai rồi."
Đốn Châu nheo mắt lại ngẫm nghĩ một lúc:" Nếu chàng không nhận lầm thì chắc chắn là người đó chưa chết đâu, hòa thượng ở Dương Đồng nói, họ vĩnh viễn không chết, chỉ mượn xác mới sống tiếp."
"Chàng nên bắt người đó về, tra khảo là rõ ngay."
Hạ Lan Mẫn Chi cắn răng:" Lòng ta rất loạn, ta hi vọng hắn còn sống, lại không hi vọng hắn còn sống, nhưng dù hắn chết hay sống, ta đều không dễ chịu."
"Vậy cứ giết hắn là xong! Lạc Tang, tìm ngươi kia, giết đi."
Đốn Châu lệnh một người Thổ Phồn đi theo bên xe, người đó lập tức dẫn theo hướng Tiết Trương Phong bỏ chạy.
Hạ Lan Mẫn Chi đau đầu vô cùng, hắn cũng không biết có nên ngăn cản hành vi của Đốn Châu không, hét một tiếng ngã vào lòng Đốn Châu. Tất cả chuyện cũ liên quan tới Tiết Trường Phong hiện lên trong đầu, nhất là cảnh hai tay Tiết Trường Phong đẫm máu nắm đại môn đóng lại, như dùi đâm vào tim hắn.
"Trường Phong huynh ..." Hạ Lan Mẫn Chi hét lên rồi ngất xỉu: