Vân Sơ về phòng ngủ thì Ngu Tu Dung vẫn còn thức, thấy vẻ mặt trượng phu mệt mỏi, liền bê tới một bát canh.
"Vân Na sắp đi rồi phải không?"
"Ừ, trong vòng ba ngày nữa."
Ngu Tu Dung rầu rĩ:" Một cuộc hôn nhân tốt như thế biến thành trò cười mà nhà ta còn chẳng chiếm lý. Thiếp còn cứ đợi ngày Vân Na và tân lang dâng trà cho mình cơ."
Vân Sơ húp hết bát canh:" Nhân vật lớn tất nhiên không đi theo con đường tầm thường, Vân Na không còn là cô bé suốt ngày chạy chơi phá phách khiến nàng quát mắng nữa, nó đã có lối đi của mình, chúng ta không vui cũng nên ủng hộ."
Ngu Tu Dung dựa vào Vân Sơ:" Còn phu quân thì sao, sau này chàng sẽ thế nào? Đôi lúc thiếp cứ nghĩ sẽ có một ngày chàng sẽ dẫn cả nhà vào rừng sâu, sống cuộc đời như Đào Uyên Minh."
Vân Sơ cười:" Không thể nào, ta thích làm ruộng, nhưng là thích nhìn người ta làm ruộng cho ta. Ta muốn tự do tự tại, hi vọng người khác lo liệu cho thiên hạ bình an, để ta sống tốt lành."
"Chứ chúng ta mà đi làm ruộng, khó tránh khỏi cỏ rậm cây lại thưa, khiến nàng sống cảnh trâm gai ảo vải càng không phải điều ta muốn."
"Chúng ta cứ ở Trường An thôi, ta thấy thiên hạ chẳng nơi nào thích hợp hơn đâu."
Hôm sau trời vừa sáng Ôn Nhu đã tới Vân gia, nhìn hai mắt hắn đỏ kè hẳn là cả đêm không ngủ. Lúc này Vân gia đang ăn sáng, hắn ngồi vào bàn.
Ngu Tu Dung thấy vẻ mặt Ôn Nhu nghiêm trọng, chắc không phải sáng sớm chạy sang đây ăn chực liền dẫn mấy đứa con đi, đuổi cả nha hoàn phó dịch ra ngoài, để họ nói chuyện.
Tay cầm bát cháo rồi, Ôn Nhu chưa kịp ăn đã nói: "Hạ Lan Mẫn Chi sáng sớm hôm nay cổng thành vừa mở là hắn đã rời Trường An, mục tiêu là Lạc Dương."
Vân Sơ thong thả húp cháo đợi Ôn Nhu nói tiếp, y giết năm thân tín của người ta rồi, còn ngoan ngoãn đợi ở Trường An sáu ngày mới là lạ, hắn nói thế chỉ là kế hoãn binh khiến Vân Sơ lơi lỏng thôi.
"Hôm qua ta tra duyệt văn thư cả đêm, phát hiện ra lần này Chung Quỳ tới Lạc Dương có liên quan lớn tới hoàng hậu."
"Ta còn phát hiện quận Đông Bình ở Thái Sơn gần đây dâng tới mười sáu đạo tấu chương, tất cả liên quan tới chuyện làm quan đạo từ Lạc Dương tới Đông Bình đã bắt đầu từ năm trước."
"Từ những điểm này ta phán đoán, bệ hạ có ý phong thiện Thái Sơn, luận tới công tích thì bệ hạ đủ tư cách rồi. Ta chỉ lấy làm lạ, hoàng hậu xưa nay không thích Đao môn, lần này lại triệu tập đạo sĩ thiên hạ tới Lạc Dương làm gì?" Ôn Nhu rốt cuộc nói ra được nguyên do hắn mất ngủ:
"Ngươi chắc được mấy phần?" Vân Sơ vội hỏi:
"Tám phần." Kỳ thực Ôn Nhu cơ bản đã khẳng định rồi:" Đợi tin từ Địch Nhân Kiệt đi, trong vòng hôm nay sẽ biết rõ thôi.”
Vân Sơ lẩm bẩm:" Đại sự quốc gia ở quân sự tế lễ, bệ hạ nếu muốn phong thiện Thái Sơn phải chiêu cáo thiên hạ mới có ý nghĩa, lén lén lút lút như vậy thì đâu giống đi phong thiện."
"Cho dù chưa tới lúc công bố thiên hạ đi chăng nữa thì cũng không có lý nào lại che giấu cả quan viên."
"Có biết vì sao không? Hoàng hậu đang tranh đoạt á hiến với các tể tướng đấy." Địch Nhân Kiệt đi vào vừa đi vừa nói:
Vân Sơ thấy Địch Nhân Kiệt tới bảo trù nương chuẩn bị bữa sáng cho hắn.
Phong thiện Thái Sơn thì hoàng đế là sơ hiến (cúng đầu), sau đó tất nhiên tới các tể tướng làm á hiến (cúng phụ). Chuyện tế tự xưa nay nữ nhân không được tham gia, chỉ có thể đứng xem, vậy mà hoàng hậu lại đi tranh đoạt vị trí á hiến, chuyện này nói lên rất nhiều điều.
Bảo sao triều đình lại không công bố.
Địch Nhân Kiệt khác với Ôn Nhu, hắn húp nửa bát cháo ấm bụng trước rồi mới nói:" Ta lần theo tin tức liên quan tới Lạc Dương phát hiện, thiếu phủ giám tăng cường mua sắm đồ tế tự gấp mười mọi năm. Hơn nữa dựa theo quy cách mà xét, vượt qua tế tự hàng năm, vậy chỉ có một khả năng, đó là cung cấp cho phong thiện Thái Sơn."
"Loại tế tự quy mô lớn thế này thường phải chuẩn bị ba năm."
"Triều đình muốn phong thiện Thái Sơn thì phải đem chính tích của bệ hạ công bố thiên hạ, để người trong thiên hạ biết, bệ hạ phong thiện là thuận theo thiên ý."
"Bây giờ không tuyên truyền, lại còn bí mật chuẩn bị, ắt có điều cổ quái."
"Vì thế ngay trong đêm ta đi bái phỏng Đại lý tự khanh Quách Chính Nhất, phải quanh co hết đường mới suy đoán ra từ hàm ý của ông ta. Hoàng hậu cùng thị lang tây đài, ngân thanh quang lộc đại phu, tể tướng Thượng Quan Nhi nổ ra xung đột."
"Mỗi vị hoàng đế phong thiện Thái Sơn thì hoàng đế sơ hiến, tể tướng á hiến, không liên quan tới hoàng hậu. Nhưng lần này hoàng hậu lại kiếm cái cờ gì mà hoàng thiên hậu thổ, muốn làm á hiến."
"Nay trên triều cãi nhau tung trời, bệ hạ do dự nên mới hạ lệnh cấm khẩu."
Ôn Nhu đấm bàn, chỉ mặt Địch Nhân Kiệt:" Đã bảo ngươi nhanh lên một chút, ngươi cứ lề mề không tới Lạc Dương, quan chức của ngươi không lên, rất nhiều chuyện bọn ta không biết ngay được."
"Nếu như chúng ta mà biết chuyện này sớm nửa tháng thôi thì đã làm được rất nhiều việc rồi, ví như để thái tử làm á hiến."
Cả Vân Sơ và Địch Nhân Kiệt ngớ người, đồng loạt hỏi:" Vì sao để thái tử tham dự."
Ôn Nhu cười lạnh:" Hậu thổ không nhất định đại biểu là hoàng hậu, càng đại biểu ân trạch của đất đai, là thần của ngũ cốc, nay đương kim triều đình, công tích của ai ở mặt ngũ cốc vượt qua thái tử?"
"Ta thấy chuyện này có thể mưu tính, hoàng hậu có thể cùng tể tướng tranh quyền, vì sao thái tử lại không thể?"
"Bệ hạ lúc này đang do dự, Thượng Quan Nghi và hoàng hậu lại bất phân thắng bại, chúng ta đẩy thái tử vào cuộc, chỉ cần tạo thế phù hợp, không phải phù hợp với câu nói cổ, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi à?"
Địch Nhân Kiệt cau mày:" Ngươi nói cái gì thế, sao lại muốn thái tử và hoàng hậu xung đột, đừng quên, họ là người nhà, không phải kẻ thù sinh tử."
"Trước mặt quyền thế, có khác gì kẻ thù sinh tử?"
Nói xong Ôn Nhu đưa tay phải lên, ý bảo biểu quyết, tiếp đó Vân Sơ cũng giơ tay lên, Địch Nhân Kiệt nổi giận:" Tình nghĩa hoàng gia tan rã sẽ từ hai người các ngươi."
Ôn Nhu cười khùng khục rất ghê rợn:" Bọn họ diễn cha hiền con hiếu nhiều rồi, giờ nên tới lượt cha con tương tàn."
Vân Sơ gật gù:" Không thể để họ dày vò bọn ta, bọn ta lại chẳng làm gì."
Địch Nhân Kiệt rít lên:" Hai tên các ngươi là thứ loạn thần tặc tử."
Ôn Nhu và Vân Sơ cùng nhìn hắn:” Vậy ngươi có làm không?”
Địch Nhân Kiệt mặt âm u:” Sao lại không làm?”