Vân sơ vừa về tới nhà thì đi tìm Vân Na, đến cửa phòng thì thấy Vân Na một mình ngồi trên giường ôm con gấu bông cực lớn, mặt thẫn thờ nhìn vào khoảng không vô định phía trước.
Đứa bé này từ sau khi ở Lạc Dương về thì ôn ào đòi đi Phật quốc, nay thương đội tới từ Tây Vực đang ra sức thu gom vật tư, đợi hàng hóa đầy đủ, nàng sẽ lập tức lên đường.
Mấy đứa bé biết cô cô sắp đi thì không muốn, ra sức giữ Vân Na ở lại, nhưng ý nàng đã quyết, không thay đổi nữa, làm đám Lý Tư, Vân Cẩm, Vân Cẩn thời gian qua dỗi, không tới tìm cô cô chơi như trước kia nữa.
Lầu gác của Vân Na xưa nay luôn là nơi ồn ào nhất Vân gia, vậy mà bây giờ tĩnh mịch như nơi không có người ở.
Nhìn tiểu muội ngày xưa hoạt bát đáng yêu, cả ngày chẳng bao giờ chịu ngồi im một chỗ, giờ biến thành bộ dạng lầm lì hết nói thế này. Vân Sơ đi vào ngồi xuống bên cạnh Vân Na, khẽ nói:" Chung Quỳ dẫn hơn trăm người đi Lạc dương, ở Lạc Dương có chuyện gì ta không biết đang xảy ra không?"
Vân Na quay đầu lại, chớp mắt mấy lần mới nhớ ra lời Vân Sơ vừa nói:" Thời gian qua muội chẳng để ý tới đám hòa thượng. Ca ca muốn biết gì thì đi hỏi Huyền Trang đại sư ấy."
Vân Sơ vỗ vỗ má Vân Na:" Vui vẻ lên, đây không phải Vân Na."
Vân Na ôm lấy tay y:" Ca ca, con người lớn lên rồi chẳng thú vị gì cả."
Vân Sơ chỉ biết thở dài thôi, thế giới của người trưởng thành chính là thế giới của phiền não, không ai thoát được:" Sáng nay muội tới thỉnh an lão thân tiên, có tin tức chính xác chưa?"
Vân Na tủi thân nói:" Muội đi rồi, lão thần tiên chỉ nhìn muội một cái, không bắt mạch đã bảo muội về. Sau đó muội tới thái y thự, người ở đó thấy muội liền tránh như tránh ôn thần vậy."
Vân Sơ nắm cổ tay Vân Na, sờ nửa ngày trời mà chẳng ra cái gì, trình độ y thuật của y vốn nửa vời, lúc nay lại chẳng tĩnh tâm, làm sao nhận ra được:" Muội tử ngốc, muội từ một người ngoài thế tục giờ bước vào hồng trần, mọi thứ sẽ thay đổi."
Vân Na vùi đầu vào lòng Vân Sơ:" Muội ghét loại thay đổi này."
Vân Sơ không biết an ủi Vân Na ra sao, vỗ vỗ lưng muội muội, trong phòng thế là có thêm một người ngồi ngây ra tới thất thần.
Vân Sơ vẫn còn nhớ năm mình mười ba tuổi nắm tay Vân Na ngước nhìn tòa thành hùng vĩ này, lòng bừng bừng ý chí.
Y cũng nhớ suốt dọc đường từ Tây Vực về Trường An, lòng vui thế nào.
Đó là niềm vui về nhà.
Vân sơ nhớ lúc cùng Bùi Hành Kiệm, Tiết Nhân Quý đánh nhau giữa đường, hoàng đế nhìn thấy dừng xe xem, sau đó cười mắng một trận là thôi.
Bây giờ Vân Sơ chỉ cần đấu với một trong hai người họ, sẽ bị người ta coi là các thế lực dang tranh đấu, vô số suy đoán, toan tính, diễn sinh ra vô số chuyện khó lường sau đó.
Vân Sơ đã có chuẩn bị trước rồi, trước khi y chấp chính một phương đã được giáo dục ở phương diện này.
Làm chủ nhiệm khu phố, dù y có làm việc quá đáng tới đâu, thậm chí sắn tay áo đánh nhau, chỉ cần mục đích tốt, sẽ được thông cảm, hoặc lờ đi.
Chấp chính một phương liền khác hắn, trời lớn, đất lớn, cũng không lớn bằng quy củ. Cho dù muốn làm lưu manh cũng phải mặc sơ mi trắng muốt, đeo ca vát, kính gọng vàng, nói ra trích dân văn kiện, điều luật ...
Thế nên độ khó tăng lên rất nhiều lần, vì giữ quy củ là tự đặt gông cùm lên bản thân.
Vân Sơ kỳ thực là quan viên rất giữ quy củ, chỉ là so với người khác y có chút chút khác biệt.
Rất nhỏ thôi.
Vân Sơ vỗ lưng Vân Na một lúc đứng dậy tới trước mặt hai hoạn quan ở trong phòng như người vô hình:" Các ngươi đi đi."
Không khách sáo, không giải thích, Vân Sơ đơn giản yêu cầu họ rời khỏi nhà mình.
Một hoạn quan nói nhỏ:" Lão nô không nghe rõ."
Vân Sơ lặp lại lần nữa:" Các ngươi đi đi."
Hai hoạn quan nhìn nhau, do dự hỏi:" Quân hầu muốn giết bọn nô tài à?"
Vân Sơ bước lên một bước:" Các ngươi đi đi."
Chỉ cần một bước nữa hai người sẽ vào tầm tay của Vân Sơ, bọn họ tuy đều là võ hoạn quan, có tự tin nhất định võ thuật của mình, nhưng đối diện với sát khí Vân Sơ phát ra, cả hai không muốn thử. Bọn họ không sợ chết, không có nghĩa chịu chết một cách vô nghĩa, hai hoạn quan chắp tay:" Nếu vậy lão nô cáo lui."
"Thất lễ rồi." Vân Sơ chắp tay một cái tiễn hai người rời Vân gia:
Khi quay lại phòng Vân Na, liền nói:" Chuẩn bị đi, ca ca đưa muội rời Trường An."
Vân Na phản ứng chậm chạp, sờ bụng:" Con của muội sẽ thành Tây Vực vương chứ?"
Vân Sơ cười:" Thế muội có muốn nó thanh Tây Vực vương không?"
"Khi chúng ta quay về, mẹ đã cực kỳ hi vọng huynh sẽ thành Tây Vực vương, huynh không làm, mẹ thất vọng lắm."
"Ta không hợp làm Tây Vực vương, quan trọng là ta không thích làm Tây Vực vương." Vân Sơ xoa đầu Vân Na:" Khi còn nhỏ ta thích nhất là ngồi bên Trách Mãnh Hồ, nhìn chim ưng bay liệng quanh Tuyết Sơn, khi vun vút lao xuống đất, lúc chỉ cần giang cay ra là lao lên trời biến mất dạng.”
"Nhiêu lúc ta chỉ muốn mình có thể thoải mái bay lượt như vậy thôi, cho nên ta không muốn làm vương."
"Bây giờ ta đem hi vọng đó để lại cho con muội, ngoại sinh của ta. Có điều ta hoài nghi nó có thể thành công."
Vân Na không hiểu:" Vi sao?"
Vân Sơ thở dài:" Vì một nửa máu của nó là người Đường."
"Người Đường thì không thể trở thành Tây Vực vương tự do tự tại sao?"
"Không phải, vì chỉ cần nó mang huyết mạch người Đường, nó sẽ muốn thống nhất Trung Nguyên, chuyện đó ta xem chừng là quá khó."
Vân Na kiên quyết nói:" Vậy muội sẽ dạy nó thật tốt."
Vân Sơ nhìn Vân Na trân trân, lại thở dài lần nữa, đứa bé này chưa từng chịu học hành tử tế, giờ định dạy gì có con đây? Có điều y không nói ra, chỉ thân mật cụng đầu vào trán muội tử:" Ngủ sớm đi, chưa tới ba ngày nữa muội sẽ đi."
Vân Na đứng lên ôm Vân Sơ một cái, gọi Trác Mã và A Duẫn Toa tới chuẩn bị.