Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1021 - Q5 - Chương 038: Thế Nào Cũng Có Chuyện.

Q5 - Chương 038: Thế nào cũng có chuyện. Q5 - Chương 038: Thế nào cũng có chuyện.

Đợi khi phu phụ Hạ Lan Mẫn Chi rời khỏi huyện nha tức thì nhìn thấy năm cỗ thi thể không đầu vứt thành đống.

Đốn Châu vừa gào lên chưa kịp lao vào Vân Sơ thì đã bị Hạ Lan Mẫn Chi ôm chặt lấy.

Vân Sơ đá một cỗ thi thể không đầu:" Thành Trường An đã lâu lắm rồi không xảy ra vụ án liền một lúc chết mười tám người. Nhưng các ngươi vừa mới ngày đầu tới Trường An, đến tối chết nhiều người như thế."

"Hạ Lan, ngươi muốn đem cái thói Thổ Phồn tới Trường An ta à?"

Thấy hắn không trả lời, Vân Sơ tiếp tục:" Ta không hi vọng ai ai cũng học Trường An, nhưng phải tuân thủ quy củ của Trường An."

"Phu phụ các ngươi muốn gì làm nấy ở Thổ Phồn thì được, nhưng ở Trường An thì không được."

"Một quốc gia một tòa thành có tốt hay không nhìn vào người sống ở đó thế nào, muốn nó tốt hơn, thì phải sống ngày càng giống người, không phải là dã thú."

"Hạ Lan, ngươi nghĩ cho kỹ lời ta nói, lần này ta không truy cứu trách nhiệm ngự hạ không nghiêm của phu phụ ngươi, nhưng xin mời đừng có lần sau."

Sắc mặt Hạ Lan Mẫn Chi rất khó coi, tùy tùng lần này hắn mang tới Trường An, mỗi người đều được dày công lựa chọn, luận trung thành, luận dũng mãnh đều không cần bàn. Kết quả mới tới Trường An một ngày đã mất năm cái đầu, đây là tổn thất quá lớn.

"Vân Sơ, ta thề không đội trời chung với ngươi." Đốn Châu giật tay Hạ Lan Mẫn Chi ra gào lên một câu đầy thù hận, hoàn toàn không nhớ tình nghĩa vừa rồi được mời một bữa ngon:

Hạ Lan Mẫn Chi nghĩ xa hơn, nhìn Vân Sơ một lúc hỏi:" Người của ngươi sẽ tới liên hệ với ta chứ? Khi nào?"

Vân Sơ lắc đầu:" Thứ ngươi cần ta không thể cho ngươi."

"Được, ta còn ở Trường An sáu ngày, sáu ngày sau ta tới Lạc Dương."

"Đi thong thả, không tiễn."

Đợi Hạ Lan Mẫn Chi bế Đốn Châu quẫy đạp không ngừng lên xe, Vân Sơ tới thẳng huyện nha Trường An.

Huyện nha Trường An bất kể xét độ xa hoa hay trang trọng đều không bằng huyện Vạn Niên, nhưng đậm không khí sách vở cổ kính, tư lại qua lại dù bước chân gấp gáp lưng vẫn thẳng tắp, không ồn ào nhốn nháo ở huyện Vạn Niên.

Vân Sơ phất tay bảo tư lại cứ làm việc của mình, không cần quan tâm tới y, đi thẳng qua hành lang tới hậu đường, quả nhiên Ôn Nhu đang mặc bộ nho phục xanh nhạt, nho nhã cầm sách ngồi ở chòi nghỉ giữa hồ.

Nghe Vân Sơ kể đầu đuôi chuyện phu phụ Hạ Lan Mẫn Chi tới Trường An, Ôn Nhu cau mày:" Tiểu Bột Luật có gì hay đâu mà ngươi phải tới đây tìm ta?"

"Nhà dù có núi vàng cũng chẳng lâu dài, lưng gánh vai vác ngày tháng mãi mãi yên. Vài việc chúng ta không làm, để người khác làm, thực lực người ta tăng lên, chúng ta sẽ giảm xuống, sẽ có nguy hiểm."

"Nhớ năm xưa Tư Mã thị bình định thiên hạ, đành cho người Hồ chạy bán sống bán chết. Tư Mã thị từ đó thương nhập kho, thả ngựa núi nam. Kết quả chỉ vài năm thôi mà con cháu Tư Mã thị bị người Hồ dùng xích sắt buộc vào cổ dùng như chó." Vân Sơ nghiêm túc nói:

"Vậy ngươi muốn đưa những ai đi?"

"Gian thương, ác ôn, chuế tế."

Ôn Nhu suy nghĩ một lúc rồi nói:" Hiểu rồi, đám người này có sức sống ngoan cường nhất, dễ tồn tại ở nơi hoàn cảnh ác liệt, có khi càng tồi tệ thì họ sống càng tốt."

"Đúng thế, ý ta là như vậy, ngươi thấy thế nào?"

"Một người dù cả đời làm chuyện ác, chỉ cần có thành tựu nhất định, tới đời con cháu có khi dần tốt hơn, dù sao làm ác là chuyện người đời không dung thứ. Chỉ là đời người chẳng qua chỉ trăm năm, ngươi lo lắng cho cả trăm năm sau như thế, có cần không?"

Vân Sơ chỉ đầu mình:" Ta muốn sống an lành chút, nhưng nhìn cuộc sống bình yên, lại sinh ra sợ hãi chẳng thể dài lâu."

"Ngươi sẽ khổ cả đời thôi." Ôn Nhu than, kỳ thực muốn tìm một nhóm người như thế ở Trường An không phải dễ:

Vốn nơi này toàn là gian thương ác ôn, nhưng trải qua thời gian dài bị uy nghiêm pháp luật trừng trị, bây giờ trông họ còn giống người tốt hơn người tốt.

Còn chuế tế thì không phải nói, pháp luật quy định rõ ràng, phàm cần người đi phương xa chấp hành lao dịch, chuế tế là lựa chọn hàng đầu.

Muốn gom được lực lượng như thế, hắn sẽ làm tốt hơn Vân Sơ.

Vân Sơ luôn muốn người Đại Đường có thể đi ra ngoài để nhìn thế giới, đi ra ngoài trải nghiệm rồi qua về, họ sẽ dùng ánh mắt khác, tâm thái khác để nhìn Đại Đường.

Xung quanh Đại Đường hiện giờ đều khá bình yên, chỉ có Tiểu Bột Luật với Đại Bột Luật do Luận Khâm Lăng chiếm cứ là khu vực chiến loạn hiếm có.

Vân Sơ cần những nhân tài có kinh nghiệm chiến loạn phong phú.

Ăn cơm công vụ chẳng bao giờ là ăn no được, Vân Sơ khi nãy bận giới thiệu món ngon cho khách, mời khách, nên ăn rất ít.

Tới chỗ Ôn Nhu liền kiếm bát hồn đồn lấp cái bụng.

Hồn đồn vừa bê lên thì Địch Nhân Kiệt tới, thế là Ôn Nhu đành bảo nhà bếp làm thêm hai bát nữa.

Món ăn ở chỗ Ôn Nhu khác ở chỗ Vân Sơ, trong khi Vân Sơ thích cay nóng mỡ, thì hồn đồn chỗ Ôn Nhu lại là canh chua.

Quả nhiên Địch Nhân Kiệt ăn một bát không đủ, muốn ăn thêm bát nữa chưa kịp sai bảo tạp dịch thì nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi.

"Hiếm khi nào cả hai tên các ngươi lại tới chỗ ta, một tên thì có ý đồ đẩy người ta tới biên cương chiến loạn, còn ngươi có chuyện gì?" Ôn Nhu nhìn Địch Nhân Kiệt hỏi:

Địch Nhân Kiệt đáp:" Các ngươi biết chưa? Chung Quỳ có tới sáu trăm môn đồ rồi."

"Thì sao?" Ôn Nhu không hiểu, Chung Quỳ từ quan, hiến thân cho Đạo môn, xây mười tám tầng địa ngục ở Chung Nam Sơn, thanh danh không nhỏ, tích lũy mấy năm có sáu trăm môn đồ là bình thường:

"Hắn đi Lạc Dương rồi, hắn nói nơi đó bách quỷ hoành hành, cho nên hắn muốn đi Lạc Dương bắt quỷ."

Vân Sơ giật mình:" Chuyện từ bao giờ?"

"Sáu ngày trước, hắn mang theo hơn trăm tín đồ tới Lạc Dương, hôm nay ta dẫn người tới Bình An lý tra án thì biết chuyện nơi đó đã giải quyết rồi, thuận đường tới Chung Nam Sơn thăm hắn mới biết là hắn tới Lạc Dương." Địch Nhân Kiệt nói luôn mồm cũng không ảnh hưởng tới chuyện ăn uống:

"Ta vội phóng ngựa về thành, tới Ti thiên giám, quả nhiên đám Lý Thuần Phong tới Lạc dương, xem ra đây là chuyến hành động tập thể của Đạo môn. Ta vội tới tìm ngươi, nhưng ngươi không có ở nha môn, ta vội vàng chạy tới đây.”

Nói tới đó trừng mắt với Ôn Nhu, tên khốn đó dám chuẩn bị trước hai bát hồn đồn, rõ là chửi xéo mình:" Ta chạy suốt nửa ngày trời cho nên mới đói như thế."

Vân sơ trầm ngâm:" Hắn bắt được quỷ gì cơ chứ, chẳng lẽ lại định chém quỷ trong gió à?"

Ôn Nhu nói:" Ta thấy ngươi nên về hỏi Vân Na, có khi muội ấy biết."

Vân Sơ nghĩ một lúc rồi lắc đầu:" Đây hẳn là chuyện rất lớn, Chung Quỳ lại không cho chúng ta biết, tức là không muốn chúng ta tham gia vào."

"Với lại đây là chuyện của Đạo môn, không nói cho chúng ta cũng phải thôi, ta chỉ ngạc nhiên là vì sao hắn lại mang hơn trăm tín đồ đi Lạc Dương."

"Đó là lý do ta vội chạy về tìm các ngươi." Đại đa số tín đồ của Chung Quỳ thu được khi ở Tây Vực, đám người này chỉ cần võ trang là lực lượng chiến đấu mạnh mẽ."

"Hắn định đột kích ai?"

Ôn Nhu cười lạnh:" Dù là ai thì cũng phải báo đám Phương đại nương cảnh giác, tránh rơi vào chuyện không cần thiết."

Địch Nhân Kiệt ăn no, đặt đũa xuống:" Ta cứ cảm thấy có chuyện lớn sắp xảy ra."

Vân Sơ và Ôn Nhu đều không xem thường lo lắng của Địch Nhân Kiệt, ba người chia nhau ra, ai làm việc nấy.

Bình Luận (0)
Comment