Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1020 - Q5 - Chương 037: Tình Nghĩa Ngắn Ngủi.

Q5 - Chương 037: Tình nghĩa ngắn ngủi. Q5 - Chương 037: Tình nghĩa ngắn ngủi.

Vân Sơ mời phu phụ Hạ Lan Mẫn Chi tới hậu đường huyện nhà dùng cơm, chẳng phải y coi trọng đôi phu phụ này, mà muốn biết sau này họ chuẩn bị làm gì.

Có lẽ qua tiếp xúc có thể hiểu được đại khái.

Huyện quan khác không sửa nha môn, vì sửa nha môn tức là bằng với hết hi vọng thăng tiến, Vân Sơ thì khác, bản thân y còn chẳng thèm thăng tiến.

Huyện nha Vạn Niên có lẽ là huyện nha xa hoa nhất Đại Đường, ngay phủ thứ sử cũng chẳng có mấy cái sành vai được.

Nếu như nói tiền sảnh trang trọng uy nghiêm, vậy thì hậu đường là nơi chim hót hoa thơm.

Vân Sơ luôn dùng nơi này để chiêu đãi khách thương bốn phương tám hướng, ngay cả trù tử cũng là cao thủ rút từ Nhà ăn lớn ra.

Chính ở hậu đường khung cảnh tú lệ này, những giao dịch cực lớn, hoặc thương đạo thông nam bắc được hoàn thành nhiều vô số kể.

Nơi này không chỉ làm được món ăn Trường An, còn làm được cả món trứ danh ở biên ải. Không chỉ món mặn, món chay cũng có, dù là hòa thượng ni cô ăn cũng không ai nói là không ngon.

Trước kia Vân Sơ từng chiêu đãi sứ giả Đại Thực ở đây, sứ giả ăn ngâm thơ tại chỗ, ăn món nơi này, chẳng nhớ tới quê.

Hơn nữa nhà ăn nới này không chú trọng xa hoa hay số lượng, mà nghiêm khắc dựa theo chế độ cơm nước triều đình.

Chiêu đãi khách thương không quá bốn món một canh, chiêu đãĩ quan viên cùng cấp chỉ thêm một con gà, quan trên tới, thường thì thêm một con vịt.

Phu phụ Hạ Lan Mẫn Chi tới Trường An hại chết rất nhiều người, thế nên bữa cơm này Vân Sơ phải tính toán cho thật tốt.

Hai người này đã giết cả nhà lão trượng nhân, chắc là không bỏ chạy tay trắng đâu, tài phú tích góp của Dương Đồng, tám phần nằm trong tay chúng.

Vân Sơ chưa bao giờ kỳ thị tài phú, dù tới từ Thổ Phồn hay Trung Nguyên đều thế cả, tất cả nên lắng đọng ở Trường An này.

Nếu tài phú thu được đủ nhiều, lần trước đúc tượng trâu rồi, lần này đúc tượng gì? Nên cân nhắc ...

Còn về phần người phạm lỗi thì giao cho hữu ti xử lý là được.

Một hung thủ, bốn tên đồng phạm đều bị Trương Giáp bắt hết, tuy bọn chúng dũng mãnh, nhưng bắt người là sở trường của người bất lương, kẻ cố ý bắt kẻ vô tâm, chẳng có gì khó.

Huyện Vạn Niên nói là một huyện, thực tế ngang cấp với thứ sử địa phương, nên phán quyết chém lập tức được Lưu chủ bạ, Trương Giáp và các hình danh đưa ra sau một nén hương.

Để khổ chủ nhìn rõ tướng mạo hung thủ, xác nhận xong một tuần trà sau năm cái đầu rụng xuống.

Đầu đưa tới cho các khổ chủ, bọn họ chuẩn bị đem về dùng cúng tế người chết như đầu lợn.

Lưu chủ bạ lại hạ lệnh xét nhà lý trưởng Bình An lý, bán tài sản, bồi thường cho khổ chủ.

Còn về phần gia tài Hoàng Bằng không xử lý, Hoằng Bằng chết do ẩu đả, tội hàng đầu là của lý trưởng. Quản sự xưởng giấy thì sợ tội tự sát, phạt nhẹ 500 đồng.

Cùng lúc đó ở hậu đường, bữa cơm diễn ra vui vẻ …

Hạ Lan Mẫn Chi vốn là người Lạc Dương, cho nên bốn món một canh mà Vân Sơ an bài chủ yếu mang hương vị Lạc Dương.

Không ngờ ăn món đầu tiên, Hạ Lan Mân Chi che mặt rơi lệ, ăn xong năm món còn nắm tay Vân Sơ, yêu cầu một bát mỳ, để giải nỗi nhớ quê.

Con người phải như thế mới bình thường, thậm chí càng tỏ ra phóng khoáng, có thêm một phần sự hào sảng đặc trưng của người cao nguyên.

Nhìn Đốn Châu cầm con lợn sữa quay gặm nhiệt tình, Hạ Lan Mẫn Chi hết sức cưng chiều, lau mỡ bên khóe miệng nàng.

"Vũ Sơ huynh, tiểu đệ lần này tới đây, tất nhiên có phần nghĩ cho chuyện sinh nở của chuyết kinh, nhưng cũng muốn thông qua Vũ Sơ huynh thông thương Tiểu Bột Luật với Tây Vực."

Vân Sơ đặt đũa xuống:" Liên thông các nơi luôn là điều ta mong muốn, có điều rốt cuộc thông thương thế nào, Hạ Lan huynh có kế hoạch gì chưa?"

"Tiểu Bột Luật rất nghèo, không có đặc sản gì đặc biệt, muốn thông thương với Đại Đường, nói ra là không biết tự lượng sức. Nhưng Tiểu Bột Luật có vị trí tốt, phương nam nhiều quốc gia giàu có, nếu Vũ Sơ huynh muốn, chúng ta có thể liên thủ n am nạ, tới hoàng kim quốc Thiên Trúc như Huyền Trang đại sư từng nói." Hạ Lan Mẫn Chi dụ dỗ:

Thì ra muốn kinh doanh không vốn, Vân Sơ lắc đầu ngay:" Người Đại Thực có ý như vậy, song bệ hạ từ chối, tất nhiên ta cũng không đồng ý."

"Kỳ thực không cần Vũ Sơ huynh bỏ người, nhân thủ trong tay mỗ gia là đủ, nhưng mỗ gia thiếu sắt thép, vũ khí, giáp. Nếu Vũ Sơ huynh có thể thuyết phục triều đình cung cấp cho ta những thứ này, một khi có thu hoạch, tất nhiên mỗ gia có bù đắp cho huynh."

Vân Sơ cười không đáp.

Đốn Châu bỏ con lợn sữa xuống:" Ta biết người Đường các ngươi tham tiền, ta có vàng, đồng, mã não, đối lấy giáp của ngươi."

Vân Sơ chỉ tay về hướng Chu Tước đại nhai:" Cô nghĩ ta thiếu tiền tài sao?"

Đốn Châu không tin:" Các ngươi nhiều tiền tài tới mức không có chỗ nào dùng rồi sao? Không ngờ lấy cả đồng ra đúc trâu."

Vân Sơ nhìn bọn họ cười tủm tỉm:" Giờ mới có hai tư con thôi, sau này nói không chừng có 108 con, thậm chí còn nhiều hơn."

"Phu nhân đã tới đây để sinh nở, không biết đã có chỗ trú chân ở Trường An chưa?"

Đốn Châu quay đầu nhìn Hạ Lan Mẫn Chi, sự phồn hoa ở nơi này, món ngon ở nơi này, y phục đẹp đẽ ở nơi này đều làm nàng si mê.

Hạ Lan Mẫn Chi lắc đầu:" Năm xưa mỗ bán hết gia tài rời Trường An, nếu còn quay lại an cư, há chẳng phải thành trò cười lớn hay sao?"

"Năm xưa ta bán rẻ tổ trạch, nay lại mua về với giá gấp năm lần, cảnh còn người mất chỉ khiến người ta thương tâm."

Những lời này có lý Vân Sơ nâng chén rượu mời, nếu chỉ nghe hắn nói chuyện thế này, ai có thể ngờ đây là một tên điên chứ?

Hạ Lan Mẫn Chi uống cạn chén rượu, nói tiếp:" Khi ở La Ta ta từng gặp Văn Thành công chúa, công chúa nói đời này e không hi vọng về Trường An nữa, nên nhờ ta nếu công chúa không may mất đi thì giúp chiếu cố công tượng người Đường."

"Trước khi xảy ra biến cố ở Dương Đồng, ta từng phái người đi cướp về một bộ phận công tượng người Đường, đáng tiếc sau khi vượt qua lối tắt ở Côn Lôn đã tổn thất nhiều."

"Ta đi rồi cảnh ngộ của công chúa thế nào khó nói, nghe bảo nàng đã di cư tới chùa Đại Chiêu lễ Phật, không biết là sống hay chết."

"Trước đó Văn Thành công chúa về Trường An có ý ở lại, nhưng vì hoàng đế không cho nên mới phải quay lại La Ta, tóm lại là sẽ không có kết quả tốt."

"Nếu ta cứ thế này tới Lạc dương, không chỉ là bệ hạ không thích, ngay cả a di ta cũng không thích, nếu không làm ra việc có lợi với Đại Đường, sẽ có nhà mà chẳng thể về."

Vân Sơ đứng dậy:" Ngươi tới Trường An tìm ta, ta vô cùng vui vẻ, nhưng chỉ vui vẻ thôi. Nhưng nay Đại Đường không cần mở rộng cương thổ nữa, không chỉ hoàng đế, triều thần mà cả bách tính cũng nghĩ vậy."

"Nếu ngươi muốn mượn sức Đại Đường để lập nên một vùng trời riêng, ta e là khó đấy."

Hạ La Mẫn Chi thở dài:" Cả nhân vật như Vũ Sơ cũng không còn chí tiến thủ nữa sao? Đúng là lòng người không còn như xưa."

Lòng người còn như xưa nữa không thì Vân Sơ không biết, hiện Đại Đường đang dần tiến vào giai đoạn cân bằng, duy trì sự cân bằng này chính là các loại lợi ích.

Cho nên muốn phá vỡ loại cân bằng này, phải có lợi ích cực lớn. Hạ Lan Mẫn Chi không đưa ra được thứ lợi ích này, hắn sẽ chẳng có gì ở Đại Đường.

Bình Luận (0)
Comment