Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1019 - Q5 - Chương 036: Mặt Trời Chính Ngọ.

Q5 - Chương 036: Mặt trời chính ngọ. Q5 - Chương 036: Mặt trời chính ngọ.

"Sao lại về Trường An rồi, lão bà đâu?"

"Con người ngươi đúng là, sao vừa gặp mặt lại hỏi về lão bà của người khác, chẳng lẽ có ý đồ gì với nàng?"

Hai người cùng cười ha hả, Vân Sơ nhiệt tình mời Hạ Lan Mẫn Chi vào quan giải uống trà.

Hạ Lan Mẫn Chi nhìn quanh một lượt, cảm khái:" Không khác gì trước kia cả, có mỗi gốc mai ở trên cửa sổ ngày một già cỗi."

Vân Sơ cho vào trong chén trà của Hạ Lan Mẫn, kiên nhẫn nướng táo, đợi trà trong ấm nhỏ sôi kỹ, rót trà đặc vào chén, nhìn trà hòa tan đường phèn, đưa lên mời.

"Khi ta ở Tây Vực có nghe nói Hạ Lan huynh qua lối tắt ở Côn Lôn tới Tây Vực, cứ nghĩ có cơ hội gặp lão hữu làm một chén trà. Kết quả huynh quay đầu đi Tiểu Bột Luật, làm lỡ mất."

Hạ Lan Mẫn Chi rất biết uống thứ quán quán trà này của Vân Sơ, hớp một ngụm ngậm trong miệng, để vị đắng của trà, vị ngọt của đường phèn, vị cháy thơm của quả nướng hỏa trọng miệng rồi mới nuốt.

"Không rời Trường An không biết thiên hạ lớn, không tới Lĩnh Nam không biết biển mênh mông, không tới Dương Đồng không biết tới trời cao cỡ nào. Càng đi nhiều càng thấy phong tình mỗi nơi mỗi khác, không thua kém Trường An."

Vân Sơ hỏi:" Vậy Tiểu Bột Luật thì sao?"

"Ta từ Tiểu Bột Luật đi từ bắc xuống nam, chẳng gặp nổi đối thủ chống lại được một hiệp, tuy giết người khắp lối đi, nhưng bọn họ truyền tụng sự tích của ta, nguyện theo ta chinh chiến." Hạ Lan Mẫn Chi hổi tưởng, hắn đâu ngờ lần đó mình nhờ họa được phúc:" Vũ Sơ, theo ta đi, nơi đó trời cao, đất rộng, với tài hoa của ngươi có thể tung cánh bay vạn dặm, thỏa mãn chí anh hùng, mỹ nhân bạch ngọc chỉ là chuyện nhỏ."

Vân Sơ lắc đầu:" Ba năm chí anh hùng đâu bằng ba mươi năm bình an, Hạ Lan huynh, đó là thế giới của huynh, Thổ Phồn tuy rộng nhưng chứa hai anh hùng thì không đủ."

"Trăm năm dung tục sao bằng vinh quang chốc lát, Vũ Sơ ..."

Thấy Hạ Lan Mẫn Chi còn định nói, Vân Sơ chặn trước:" Ta có lão bà hiền huệ, có nhi nữ ngoan ngoãn, là láng giềng thân thiện, cuộc sống như vậy dù trăm năm ta thấy chưa đủ, được rồi đừng khuyên ta nữa ...."

Những lời này mà còn nói tiếp để gian tế Lý Trị an bài trong huyện nha nghe được thì sẽ là đại họa ngợp trời chẳng đùa.

Hạ Lan Mẫn Chi thở dài:" Gần đây cuộc sống của ta ở Dương Đồng không tốt chút nào. Ta vốn định dùng mười năm ổn định căn cơ, nhưng Đốn Châu không có cái kiên nhẫn đó, hạ độc hai vị thúc thúc chức cao quyền trọng của nàng. Kết quả mấy vị đường huynh đệ của nàng tới hỏi tội, nàng vờ như không biết, không ngờ người ta đưa ra nhân chứng."

"Không còn cách nào khác, ta đành giúp nàng giết chết sáu đường huynh đệ của nàng, phụ thân nàng nổi giận, muốn đuổi phu phụ ta ra khỏi Dương Đồng. Đốn Châu lại đâm chết phụ thân nàng."

"Luận Khâm Lăng biết chuyện này liền dẫn quân đội tới Dương Đồng, không còn cách nào khác, ta đành phải dẫn sáu bộ lạc quy phục ta chạy khỏi Dương Đồng.

"Chuyện này nói cho cùng là do Đốn Châu quá nóng vội, nàng nên kiên nhẫn, đợi ta lôi kéo thêm nhiều bộ lạc nữa thì làm thế mới thích hợp."

Nghe đi, nghe đi, chuyện khốn kiếp như vậy mà hắn nói như không, Vân Sơ cũng là người từng trải sóng gió rồi, nghe mà vẫn rợn người.

Cơ mà cũng phải thôi, tên này trước lúc rời Trường An cũng giết cả mẹ, cả tổ mẫu ...

Ai hợp tác với đôi phu phụ như vậy, Vân Sơ thấy khi đi ngủ mở một mắt chưa đủ, còn phải toàn thân giáp trụ, đao thương nỏ tiễn, đạn thuốc nổ gì đó cũng ôm trong lòng, miệng tu một bình thuốc giải độc mới yên tâm.

Nói cho cùng thì y cũng phải chịu một phần trách nhiệm, mặc dù năm đó sau khi thấy Hạ Lan Mẫn Chi quá biến thái, Địch Nhân Kiệt bắt y và Ôn Nhu dừng kế hoạch lại, nhưng mà hậu quả không khắc phục được nữa rồi.

"Ngươi đang ở đâu?"

"Tiểu Bột Luật."

"Phu phụ các ngươi đều rời đi thì ai giúp các ngươi cầm quân? Bọn họ biên loạn thì sao?"

"Không thể nào, dù bọn ta không có ở đó, họ vẫn ngoan ngoãn nghe lời, vì họ quá sợ Đốn Châu."

Vân Sơ cực kỳ câm nín.

"Khi bọn ta đi có nói với tộc nhân, bọn họ có thể làm bất kỳ việc gì ở Tiểu Bột Luật, tốt nhất là có thể giết hết người Tiểu Bột Luật, có như thế đất đai, mục trường, nhà cửa của Tiểu Bột Luật đều sẽ thuộc về họ. Nếu một nô lệ giết đủ nhiều người Tiểu Bột Luật, bọn ta sẽ giải thoát hắn khỏi thân phận nô lệ, thành chiến sĩ vinh quang ..."

Tiếp tục nghe Hạ Lan Mẫn Chi giải thích, Vân Sơ bắt đầu tin thuộc hạ của bọn họ khả năng sẽ không phản bội vì họ là người duy nhất cho nô lệ cơ hội thay đổi vận mệnh.

Nếu như không nói tới quốc sự, không nói chuyện giết người, nói chuyện với Hạ Lan Mẫn Chi là chuyện vô cùng thoải mái.

Hắn kể cho Vân Sơ nghe về cảnh đẹp, trâu bò ở Dương Đồng, kể về nghi thức tế thiên long trọng của Bổn Giáo ở đó.

Nhất là khi hắn dùng giọng khàn khàn hát ca dao Dương Đồng, Vân Sơ bất giác chìm đắm trong đó, tay gõ nhịp theo.

Sắp đến trưa, Vân Sơ chuẩn bị bày tiệc thiết đãi Hạ Lan Mẫn Chi ở huyện nha, dù sao ở xa tới là khách, lễ tiết phải có không thiếu được.

Khi Đốn Châu tới thì cái bụng to vượt mặt, làm nàng trông như quả bóng da.

Chẳng biết bà nương này lớn lên thế nào, trong khi Hạ Lan Mẫn Chi bị tia tử ngoại cao nguyên biến thành hán tử thô hào, Đốn Châu thì khác, má nàng vẫn cứ hồng hào. Nếu bỏ qua chuyện nàng giết người nhà của mình thì đây chính là đóa hoa cách tang tắm đẫm ánh nắng cao nguyên.

Vân Sơ chắp tay với Hạ Lan Mẫn Chi:" Chúc mừng, chúc mừng!"

Hạ Lan Mẫn Chi cười rất hạnh phúc:" Đây là đứa thứ ba rồi, hi vọng bình an sinh ra."

Nụ cười Vân Sơ héo luôn:" Hạ Lan huynh nên đưa nàng tới thái y thự kiểm tra xem sao?"

Hạ Lan Mẫn Chi lắc đầu:" Đốn Châu nói, hai đứa bé trước không giữ được là thần người mẹ trí tuệ trừng phạt nàng. Chỉ lần nàng hiến tế đủ thanh hoa, trâu cừu, đứa bé sẽ sinh ra bình an."

Nữ nhi xuất giá cũng như bát nước đổ đi, nhi tử cũng thế, chuyện hắn muốn làm ở Dương Đồng phù hợp với lợi ích của Đại Đường, nhưng muốn Đại Đường xuất binh giúp hắn, Vân Sơ thấy nếu không có lợi ích cực lớn là không thể nào.

Dù vậy Hạ Lan Mẫn Chi vẫn tới Đại Đường cầu viện, đây vốn là chuyến đi vô ích. Như thế xem ra hắn thực sự yêu thương bà nương điên này, dẫn nàng tới sinh nở.

"Hiện thái y thực có một ổn bà, tên là ..."

"Trương Tam Nương!"

Người tiếp lời Vân Sơ là Đốn Châu đang cười tươi như đóa hoa.

"Chỗ ta có một tên nô lệ, vốn là người huyện Vạn Niên, vừa từ Tây Vực về, nghe nói cha hắn bị giết, thế là hắn nhân lúc đêm tối giết mười mấy người của đối phương, hắn là một đại anh hùng."

Đốn Châu từ trong đội ngũ của mình kéo ra một hán tử mặc áo bào người Tạng, nếu không nói, hoàn toàn không biết hắn là người Đường.

Vân Sơ cười rất tươi:" Khá lắm, khá lắm, phạm lỗi cũng không sao, sau này sửa đổi vẫn là hảo hán."

Đốn Châu cười hì hì:" Đúng thế, đúng thế, hảo hán như vậy người Đường không có nhiều, chỉ có người uống nước tuyết Thổ Phồn mới có chí khí như thế."

Nói rồi còn muốn khen ngợi hán tử đó vài câu nhưng bị Hạ Lan Mẫn Chi ôn nhu kéo sang một bên, nhỏ giọng nói gì đó làm Đốn Châu cười khanh khách.

"Vì sao lại giết người?" Vân Sơ hòa nhã hỏi:

Người Đường dáng vẻ Thổ Phồn đáp:" Bọn họ giết cha ta."

"Cha ngươi tham dự ẩu đả có vũ khí, bị đánh chết không tính, huống hồ xưởng giấy còn bồi thường nhà ngươi một con trâu."

"Ta mặc kệ, bọn chúng giết cha ta."

"Tộc trưởng của các ngươi, mẹ ngươi, huynh trưởng đệ đệ ngươi không truy cứu chuyện này nữa, vì sao còn vào xưởng giấy giết người?"

"Bọn chúng giết cha ta."

Vân Sơ gật gù nhìn đám người sau lưng hắn:" Thế họ có tham gia không?"

Hán tử lắc đầu:" Bọn họ chỉ giúp ta trông chừng, ta đích thân giết những kẻ đó."

Vân Sơ cười:" Ở Trường An giết người bừa bãi phải đền mạng đấy."

"Ta mặc kệ, bọn chúng giết cha ta." Hán tử cứ lặp lại câu đó:

Vân Sơ ngẩng đầu nhìn mặt trời giữa trưa đang chói chang chiếu rọi mặt đất, đúng là lúc hành hình tốt.

Bình Luận (0)
Comment