Đáng tiếc bất kể đám phủ binh đó kêu gào thảm thiết thế nào, Vân Sơ không động lòng:" Ta cho các ngươi ưu đãi, cho các ngươi thể diện, đề cao địa vị các ngươi, là vì nếu một ngày có địch xâm phạm Trường An, các ngươi sẽ cầm vũ khí bảo vệ quê hướng, chứ không phải để các ngươi ỷ mình cường tráng, giáp tốt đánh người mình."
"Lần này chỉ thế thôi, còn tái phạm ta cho các ngươi đi làm trợ thủ cho ổn bà, giúp phụ nhân sinh con."
Một phủ binh có tuổi quỳ xuống, bò tới trước mặt Vân Sơ:" Quân hầu, tiểu nhân biết sai rồi, xin quân hầu nể mặt tiểu nhân từng theo ngài nam chinh bắc chiến, không dám xin miễn tội, chỉ mong bỏ tiền chuộc tội, hoặc tìm người khác thay thế."
Vân Sơ nheo mắt nhìn lão binh quen thuộc này:" Lão Đinh, ngươi cũng là người có tuổi trong quân rồi, ngươi đã bao giờ nghe thấy bản hầu cho dùng tiền chuộc tội chưa?"
"Nếu ngươi phạm lỗi khác, bản hầu có thể thông cảm cho ngươi, nhưng ngươi đánh người mình, còn đánh chết người, vậy thì đừng không biết tốt xấu."
"Cho ngươi biết, ngươi chẳng những phải đi đào cống ở phường Bình Khang, còn phải cầm đầu, làm không tốt, ta cứ ngươi mà tính sổ."
Lão Đinh không dám trách Vân Sơ, đem ánh mắt thù hận nhìn Trương Giáp, đợi xong chuyện này sẽ đi tìm Trương Giáp tính sổ.
Xử lý xong phủ binh, Vân Sơ tới bên ba cỗ thi thể đắp vải gai, nói với Trương Giáp:" Lệnh xưởng giấy bỏ ra ba con trâu hai tuổi, đền cho ba hộ này."
Tiếng khóc nhỏ xuống, mấy cái tai dựng lên.
Trương Giáp hỏi nhỏ:" Bình An lý chết hai, xưởng giấy chết một, đều do xưởng giấy bồi thường ạ?"
Vân Sơ hừ mạnh:" Ai bảo bọn chúng quản lý không tốt để gây ra sự cố, bọn chúng không những phải đền trâu, còn phải mua lại hai tám mẫu ruộng kia với già gấp ba, trồng trúc lên đó."
Trương Giáp lại hỏi:" Người bị thương thì sao ạ?"
Vân Sơ chuyển ánh mắt sang lý trưởng Bình An lý và quản sự xưởng giấy im thít nãy giờ:" Tiền thuốc men thì do hai bọn chúng trả, không chỉ thế, còn phải bồi thường tiền công cho người bị thương phải nghỉ việc."
"Tính một trăm đồng một ngày đi. Sau này trong huyện xảy ra chuyện tương tự cứ lệ này mà làm."
Hai mốt người bị thương, mỗi ngày tốn hai quan tiền, dù có là quản sự xưởng giấy hay lý trưởng thì đều bỏ ra được, nhưng gia sản sụt giảm mạnh là chuyện chắc chắn.
Phán quyết huyện tôn đưa ra, không ai dị nghị gì hết.
Từ khi Vân Sơ và Ôn Nhu chấp chính hai huyện, rất ít bách tính Trường An còn nghĩ rằng quan viên sẽ bao che nhau. Hai huyện khi xử lý chuyện liên quan tới bách tính đa phần dùng hương ước, tránh dùng luật pháp, nên rất hợp với lòng bách tính.
Mức độ thừa nhận quan phủ ở thành Trường An rất cao, Vân Sơ đưa ra biện pháp xử lý, trừ đám phủ binh mặt như đưa đám thì không khí đã dịu lại. Người thân ba người chết thì khóc lóc đem đi an táng, người bị thương cũng được y giả tới trị liệu.
Về tới huyện nha Vân Sơ thương thảo với Lưu chủ bạ, xem bước tiếp theo ông ta tới đâu làm quan là lãi nhất. Vân Sơ tất nhiên muốn giữ thuộc cấp đắc lực này lại, song không thể cản đường thăng tiến của người ta.
Huống hồ nhiều năm qua Vân Sơ và Ôn Nhu đều đưa thuộc hạ đắc lực nhất tới các huyện xung quanh làm quan, thông qua đó khống chế các huyện khác.
Với Vân Sơ mà nói, đó là một ngày làm việc hết sức bình thường, y mong ngày tháng bình thường thế này kéo dài một chút.
Vậy nhưng ngay sáng hôm sau, cổng thành vừa mở ra liền có một phủ binh cưỡi ngựa xông vào, mang tới cho Vân Sơ tin tức tệ tới không thể tệ hơn.
Có một nam tử ở Bình An lý tên Hoàng Bằng, hôm qua vì đánh nhau mà chết. Đến tối nhi tử của Hoàng Bằng năm xưa theo quý nhân rời Quan Trung xông pha trở về.
Nghe tin phụ thân bị người ta đánh chết, hắn tế điện phụ thân xong, trong đêm lẻn vào xưởng giấy, giết liền mười ba người đang ngủ ....
Người Quan Trung nóng tính, chuyện như thế trước kia xảy ra không dứt, Vân Sơ phải tốn nhiều thời gian dùng luật pháp nghiêm ngặt áp chế.
Bây giờ lại lần nữa xuất hiện ở huyện Vạn Niên.
Chưa đợi Vân Sơ ra lệnh truy bắt ác tặc, Bình An lý lại truyền tới tin dữ, lý trưởng sau khi biết chuyện , sợ tội treo cổ chết trong rừng.
Quản sự xưởng giấy nhìn mười ba công tượng tốt nhất của mình bị chết, biết tin lý trưởng tự sát cũng lấy đao đâm chết bản thân luôn.
Chỉ một vụ án vỡ đê bao ao nước bẩn, bây giờ chết mười tám người, thuộc về sự kiện ác tính. Nếu Vân Sơ mà là huyện lệnh bình thường, y đã bị cách chức, tống vào nhà lao đợi hỏi tội rồi.
Vân Sơ nhận tin dữ liên tiếp không nóng vội nữa, y nhắm mắt nghĩ lại toàn bộ sự việc hôm qua, đồng thời xem xét cách xử trí của mình có gì sai sót không?
Đây chỉ là cuộc ẩu đả không hề có thù hận cá nhân, trọng điểm xử trí là vỗ về người chết, về phần đúng sai không quan trọng.
Khi Vân Sơ định ra mức bồi thường có chú ý phản ứng ba nhà có người chết.
Một con trâu cày hai tuổi ở Trường An giá 15 quan tiền, ngang với bốn năm năm tiền công một nam tử trưởng thành.
Con trâu là gia sản rất lớn của bất kỳ nông hộ nào, người ba nhà kia đều hài lòng, không ai chất vấn gì.
Lý trưởng Hoàng Giác cũng không phản đối.
Nếu đã thế vì sao nhi tử Hoàng Bằng trở về lại lập tức trở mặt, lại còn mạo hiểm đêm khuya đột nhập vào xưởng giấy gây ra huyết án tày trời như vậy.
Nghĩ tới đó Vân Sơ vỗ đầu, thấy mình xử lý vụ án này quá khinh suất, không đủ coi trọng, cứ cho rằng nguyên nhân đánh nhau vì vỡ đập làm hỏng ruộng ...
Quá nhiều người chết, đã vượt qua quyền hạn của huyện Vạn Niên, Đại lý tự tiếp nhận đã là chuyện chắc chắn.
Nhưng khi Vân Sơ đang đợi người Đại lý tự tới tra án thì một người mặc lục y thong dong đi vào huyện nhà Vạn Niên.
Vân Sơ ra ngoài cửa nghênh đón, hai người vừa gặp mặt đối phương đã nắm chặt lấy tay y:" Vũ Sơ, nhớ quá."
Vân Sơ nghi hoặc nhìn nghi hoặc nhìn người này, râu dài, mặt bị nắng gắt cao nguyên chiếu thành màu đỏ, như Quan Công phiên bản Đại Đường:" Hạ Lan huynh!"
Chính là Hạ Lan Mẫn Chi, nhưng hắn hoàn toàn khác Hạ Lan Mẫn Chi trong trí nhớ của Vân Sơ, nếu nói trước kia hắn như đóa hoa mộc lệch nuôi trong nhà kính, bây giờ hắn là đã là cây đại thụ trải qua cuồng phong bạo vũ.
Chưa nói tới tên này còn tỏa ra mùi tanh của cá mập.