Ngu Tu Dung ngồi trong đống bông, dùng tay xé bông, khăn trên đầu nàng dính đầy sợi bông. Viện tử Vân gia đâu đâu cũng là bông trắng muốt rất đẹp, chỉ là nhìn lâu sẽ hắt hơi.
Vân Sơ vẫn còn nhớ lâu rồi, lâu lắm rồi, trước cả khi y cưới Ngu Tu Dung về, khi đó Thôi ma ma tham tiền chất đầy bông trong nhà, nóng không chịu nổi, bà béo đó cứ dỗ dành y, đợi y cưới Ngu Tu Dung tiểu nương tử về sẽ đổi sang căn nhà lớn hơn, bây giờ tranh thủ kiếm tiền là để sau này ở nhà to.
Thế rồi bao năm qua đi, chẳng những lão bà đã cưới về, con cái đẻ một đống, nhà vẫn nhà cũ, bông vẫn đầy nhà.
Có điều ở lâu sinh tình cảm không muốn đổi nữa.
Con báo râu trắng đi qua đống bông, lông của nó dính đầy bông, chắc là lại lao từ mái nhà xuống đống bông để nghịch. Ngu Tu Dung đá một cái, nửa thân trên của nó bất đông, chỉ khéo léo lắc mông đã làm đòn tập kích bất ngờ của nàng bị hụt, nó còn quay đầu lại dùng đôi mắt cam nhìn nàng với vẻ khinh thường.
Vân Sơ vội đỡ lấy Ngu Tu Dung sắp ngã, nhặt sợi bông trên đầu nàng, đưa cho nàng cái bánh thịt cừu nặng hơn cân.
"Ăn đi cho nóng, cái bánh này phu quân nàng dùng nhan sắc đổi được đấy, ngon lắm."
Ngu Tu Dung ôm bánh dựa vào lòng Vân Sơ:" Phu quân nếu như dựa vào nhan sắc kiếm tiền, vậy chàng có thể kiếm được nhiều thứ hơn từ thiếp đấy."
Vân Sơ vỗ mông lão bà:" Thời gian trước lão thần tiên nói ta tình dục quá độ rồi."
Thôi Dao ở đống bống bên cạnh la lên chạy mất, khi đi ngang qua Cửu Phì còn đá cho hắn một phát.
Thôi ma ma chẳng bị ảnh hưởng, há cái mồm thiếu một cái răng thúc giục đám nha hoàn phó phụ nhanh tay làm việc.
Ngu Tu Dung thấy nhi tử viết bài xong từ trong thư phòng đi ra thì vội đứng thẳng dậy làm vẻ đoan trang, không ngờ Vân Sơ vỗ mông nàng cái nữa cười ha hả đi về phía nhi tử làm nàng vừa bực mình vừa buồn cười.
Nhưng có thể cảm nhận rõ, tâm cảnh trượng phu đã thay đổi rất nhiều, không còn phiền lòng vì chuyện của muội tử nữa.
Thu hoạch bông, phơi bông, làm bông chưa phải chuyện lớn nhất trong thành Trường An vào tháng sáu, mà là cuộc tranh cãi liên quan tới nguồn nước của xưởng làm giấy và Bình An lý.
Vì nhiều ngày mưa to khiến cho ao chứa nước bẩn của xưởng làm giấy tràn đê bao, nửa đêm vỡ đên, làm nhấn chìm 28 mẫu ruộng của Bình An lý.
Chưa đợi tới trời sáng, lý trưởng Bình An lý đã nổi giận dẫn trăm hương dân đánh tới xưởng làm giấy.
Khi Vân Sơ có được tin thì đã chết ba người, bị thương hai mốt người.
Xưởng làm giấy kỳ thực chẳng phải cái xưởng tốt, dùng rất nhiều nước, lại còn sinh ra lượng lớn nước ô nhiễm. Thứ nước này không thể trực tiếp đem dùng trong ruộng, đành tích trữ ở vùng đất trúng, đợi bị cao nguyên đất vàng dần hấp thụ.
Vân Sơ dặn tất cả xưởng giấy rồi, nhất định phải trông coi ao nước bẩn cho cẩn thận, nhưng vẫn xảy ra vấn đề.
Có điều y đã chuẩn bị tâm lý trước với sự cố tương tự.
Hiện số người Trường An dựa vào nghề làm giấy kiếm cơm đã tới ba vạn, người gián tiếp được xưởng giấy nuôi dưỡng trên sáu vạn. Giấy làm ra không chỉ bán khắp Đại Đường, xa nhất còn được Hồ thương bán tới La Mã.
Nhất là sau khi kỹ thuật làm giấy bằng trúc non xuất hiện, Trường An dựa vào ưu thế xung quanh nhiều đồi nói, trồng rất nhiều rừng trúc, khiến nghề làm giấy nhờ tài nguyên xung túc phát triển hừng hực.
Tổn thất hai tám mẫu đất so với lợi ích kinh tế khổng lồ nghề làm giấy mang tới thì không đáng nhắc tới.
Cho dù Vân Sơ còn chưa tới hiện trường, chưa rõ tình hình cụ thể thì huyện nha Vạn Niên từ trên xuống dưới đã hình thành ý kiến thiên vị xưởng giấy.
Ô nhiễm môi trường à? Cái từ này chưa xuất hiện ở Đại Đường đâu, trong thời đại vạn sự lấy no bụng làm tiền đề, dù Vân Sơ nói ra chuyện này cũng chẳng ai để ý.
Mỗi ngày trong thành Trường An có lượng lớn nước bẩn sinh hoạt theo cống ngầm chảy đi đầu? Tất nhiên là Vị Thủy, sau đó hòa vào Hoàng Hà rồi ra biển.
Dù là thế Vị Thủy vẫn trong, Hoàng Hà vẫn đục như bao đời vẫn thế, chẳng liên quan xu nào tới ô nhiễm môi trường.
Phiền toái ở chỗ có ba người chết.
Nếu không có người bị chết, Vân Sơ còn chẳng cần tới hiện trường.
Ở vùng Quan Trung này, chuyện ẩu đả ở thôn quê rất thịnh hành, vì nước, vì đất, vì một ngọn núi, đôi khi là vì một câu nói, liền được chứng kiến một cuộc ẩu đả quy mô như quân đội chiến đấu.
Mà quân chủ lực trong những vụ ẩu đả này chính là phủ binh Đại Đường, đám khốn kiếp đó đem thứ mình học trong quân ra đánh nhau.
Vân Sơ tới không phải là để điều đình ẩu đả, mà trừng phạt phủ binh tham gia ẩu đả, chỉ cần xử lý đám khốn kiếp này thì về sau thôn quê đánh nhau cũng chỉ là lưu manh đánh nhau, chẳng sợ lớn chuyện.
Khi Vân Sơ tới nơi thì sự thể đã được khống chế, người bất lương chia cắt hai bên tham gia ẩu đả, huyện úy Trương Giáp đã dùng roi giáo huấn những kẻ chịu trách nhiệm chủ yếu, lý trưởng và quản sự xưởng giấy cúi gằm mặt.
Bên cạnh ba cái xác phủ vải là mấy chục gia quyến đang khóc lóc, nhưng chỉ có đầu buồn chứ không có vẻ gì là căm hận.
Đám phủ binh tham gia ẩu đả thì thần sắc âm u đứng bên, bọn họ đã cởi giáp, đặt chỉnh tề trên mặt đất. Vân Sơ còn nhìn thấy, gậy cuốc xẻng, không dùng vũ khí trong quân để đánh nhau.
Chính vì do phủ binh xưởng giấy đánh nhau với phủ binh Bình An lý nên thương vong mới ít như vậy. Nếu phủ binh hai bên nhắm vào bách tính thì không có chuyện thương vong ít thế này.
Vân Sơ đi qua đám phủ binh đó quật cường như bọn lừa, xem ra chẳng cảm thấy mình làm gì sai, y chẳng hỏi nguyên do, hỏi Trương Giáp:" Trong tay ngươi có việc gì khiến đám khốn kiếp này phải mất mặt không?"
Trương Giáp gằn giọng:" Bẩm huyện tôn, phường Bình Khang luôn có thi thể trẻ con chưa hình thành làm tắc cống, thuộc hạ đưa ra giá cao cũng không ai chịu làm việc này, để cho đám khốn kiếp làm là được."
Đám phủ binh vừa nghe tới đó thì mặt vàng như nghệ.
Bọn họ còn cho rằng nếu xảy ra chuyện, cùng lắm ăn trận đòn là xong, không ngờ phải tới chỗ son phấn làm chuyện dơ bẩn. Trong quân kỵ nhất là những việc liên quan tới phụ nhân, bọn họ mê tín cho rằng như thế sẽ gặp xui xẻo.
Thế là cả đám không còn câng câng cái mặt như thể lão tử chẳng làm gì sai, đều kêu gào cầu xin huyện tôn tha cho bọn họ một lần.