"Có lẽ Huyền Trang đại sư và hoàng đế từ rất lâu trước kia đã có một hiệp ước."
"Lão tổ nhà ta trước kia từng nói với ta, hoàng đế không coi trọng Tây Vực, chỉ xem Tây Vực như là nơi để cướp bóc bổ xung cho Đại Đường. Về sau phát hiện mậu dịch tới từ Tây Vực không tệ mới xuất hiện ý định giữ gìn thương đạo nơi đó."
"Nhưng cái giá thủ vệ Tây Vực quá lớn, với Đại Đường mà nói là được không bằng mất."
"Thế nên khi đó Huyền Trang đại sư nói, nếu Đại Đường không thể đảo đảm bách tính trên mảnh đất Tây Vực đó có thể sinh sống bình yên, vậy ông ấy nguyên đi đầu, dù dùng xương cốt lót đường cũng muốn cho bách tính Tây Vực tương lai tốt đẹp."
"Khi đó bệ hạ nói, Tây Vực không có Lý thị thì có như địa ngục cũng không liên quan tới Tây Vực."
"Huyền Trang đại sư khi đó muốn độ hóa một người của hoàng tộc Lý thị, nguyện ý coi hắn làm Tông chủ, như vậy bọn họ có chung lợi ích ở Tây Vực."
"Đáng tiếc, chẳng có con cháu Lý thị nào nguyện cắt tóc xuất gia, càng không có ai chịu đi Tây Vực làm quốc chủ Phật quốc. Vì thế bọn họ ném tên hoàn khố của Úy Trì gia cho ông ấy như biện pháp tạm ... Chính là Khuy Cơ."
"Tới tận khi ngươi dẫn Vân Na xuất hiện ở trên đường phố Trường An, đứa bé ngày bất kể ở phương diện nào cũng rất phù hợp. Huyền Trang đại sư mới đột nhiên phát hiện, bọn họ có lựa chọn khác."
"Ngươi nghĩ mà xem, Vân Na làm sao được Phật môn ưu ái nhiều như vậy? Ngươi nghĩ mà xem, một hoàng tử đang nằm nôi vì sao lại rơi vào lòng ngươi? Bọn họ dày công sắp đặt cho hai đứa bé đó tới với nhau, không phải khi ở Tây Vực chúng ta đã nghi ngờ chuyện này có sự tác động âm thầm của đám đầu trọc rồi à?"
"Tất cả lợi ích trước kia, đều là vì thu hoạch lớn hơn về sau, bây giờ tới lúc người ta thu hoạch rồi."
Vân Sơ nghe Ôn Nhu suy luận kế hoạch của Phật môn mà há hốc mồm, mãi sau mới bật cười:" Ngươi nghĩ linh tinh rồi, chuyện không phải như thế đâu."
Ôn Nhu ngửa mặt lên trời than:" Ta biết, lời nói thật không dễ nghe mà. Ngươi không để ý chuyện mình bị người cha hòa thượng của lợi dụng chứ gì?"
Vân Sơ dở khóc dở cười:" Về chuyện ngươi nói ta không ngại bị Phật môn lợi dụng thì đúng, vì việc họ làm phù hợp với lợi ích của ta. Ngươi nghĩ mà xem, Tây Vực bây giờ có phải là tốt hơn so với Tây Vực hơi chút là bạo loạn không? Đừng để ta phải ngâm ra câu thơ, thương thay xương trắng bờ Vô Định, để người khuê phòng vẫn ngóng trông."
Ôn Nhu cố gắng lừa dối bản thân, đầu óc bỏ qua câu thơ kia:" Ta không làm thánh nhân như ngươi được."
Vân Sơ nói chắc nịch:" Ai bảo ta làm thánh nhân, ngươi khỏi lo, ta không phải là kẻ ngu xuẩn để mặc người ta lợi dụng bóc lột vô lý."
Cảnh tượng hai người trò chuyện rất ấm áp, dù đám người Lưu chủ bạ ở ngoài nhìn vào cũng thấy không khí giữa huyện tôn nhà mình và lão hữu thật hiếm có, so với cảnh bọn họ tán gẫu, cao hơn mấy bậc.
Chuyện của Vân Na đã xảy ra rồi, dù cô đưa vào đó bao nhiêu âm mưu u ám để giải thích cũng chẳng thay đổi được gì, giống như mùa xuân ở Trường An cố níu kéo tới mấy cũng phải rời đi, nhường chỗ cho mùa hè ngập tràn ánh nắng.
Hàng năm cứ tới mùa hè là cả Trường An liền hối thối không chịu được, chủ yếu vì số lượng loại gia súc lớn như trâu ngựa lạc đà thực sự quá nhiều.
Đâu đâu cũng toàn là mùi hôi của gia súc, cùng với mùi thối rữa do nhiệt độ cao gây ra.
Bởi thế người có tiền không muốn ở trong thành Trường An vào mùa hè, trước khi mùa hè tới là họ kéo nhau đi hết rồi.
Bây giờ thì đã khác, một là trong thành Trường An không còn ao nước chết nào nữa. Năm ngoái trong quá trình đại kiến thiết, Vân Sơ, ôn Nhu đã dùng kênh nối toàn bộ ao nước lớn với nhau, nước chảy thông suốt khắp toàn thành, giảm được cái nóng như nung lại giảm được trên tám phần muỗi.
Còn về nạn chuột, nay đã biến thành một nghề ở Trường An.
Trong phường Thanh Long có một lão hán, ông ta không con không cái, chẳng biết kiếm đâu ra một ổ mèo, thế là liền nuôi chúng như nhi tử, khuê nữ. Khi mèo còn nhỏ, ông ta dè xẻn từng miếng ăn cho chúng.
Tới một ngày mèo lớn lên, tha một con chuột tới trước mặt lão hán, mời ông ăn cùng, ông già sáng mắt.
Phường chính thu chuột, bất kể sống chết, một con hai tiền.
Không chỉ phường Thanh Long thu mua chuột mà 108 phường Trường An đều thế, giá giống nhau, không phân biệt đối xử.
Một tháng sau ông già không đi làm việc trước kia nữa, ông ta quá già rồi, bất kể trồng sen, cắt đài sen hay đào ngó sen, với ông ta mà nói đều là gánh nặng lớn.
Bây giờ ông già có sáu con mèo, chúng rất giỏi bắt chuột, nhà nào có chuột là thuê ông già tới bắt, chẳng những chuột bắt được thuộc về ông già, chủ nhà còn tặng không ít tiền.
Thế là trong thành Trường An xuất hiện một ông già mèo bò khắp người, buổi sáng ông ta tới góc Nhà ăn lớn ăn bữa sáng ngon lành, sau đó tới Nhà tắm lớn ngâm nước nóng, càng nóng càng thích. Sau đó ngủ một giấc, tới mặt trời ngả núi tây liền đến lúc ông ta tới từng nhà kiếm tiền.
Loại chuyện tốt này chỉ có thành Trường An mới xuất hiện, hơn nữa ngày càng có nhiều nghề chưa từng nghe tới liên tục xuất hiện ở Trường An.
Loại chuyện này sử sách chẳng ghi chép, thi thoảng có xuất hiện trong một số bức tranh hay tiểu thuyết cũng mang sắc thái thần kỳ quỷ dị.
Việc đại kiến thiết ở thành Trường An vẫn tiến hành, trong phường thị cũng có rất nhiều chuyện chưa từng nghe nói từ từ xuất hiện, tình thế này nếu có thể duy trì vài năm, Trường An sẽ thay đổi hoàn toàn.
Gần đây Vân Sơ hay đi dạo một mình, thậm chí chẳng cưỡi ngựa, còn lâu lắm mới tới mùa thu nhưng lòng cứ có nỗi buồn mang mác. Thế là huyện tôn đại nhân, mặc một bộ Nho sam bình thường, chắp tay sau lưng thong thả đi trong phường thị, cảm nhận sự biến hóa của Trường An.
Tòa thành này đang dần theo đổi theo dáng vẻ mà y quen thuộc.
Bất kể là công nhân vệ sinh dậy sớm quét rác, người bất lương đứng ở ngã tư, miệng ngậm còi thổi toét toét liên hồi, chỉ huy xe cộ qua lại, hay cả đám đông nữ công nhân dệt đầu buộc vải xanh, vai đeo bọc vải đựng hộp thức ăn, đều đem Vân Sơ về đoạn ký ức xa xăm.
Nhân tiện nói tới ký ức, cứ đi lang thang không mục đích trong thành, đôi chân Vân Sơ vô tình đưa y tới cửa hiệu bánh kẹp thịt quen thuộc.
Tên khốn kiếp bán bánh kẹp thị cừu cố gắng co người lại nấp phía sau lão bà béo tới kinh người của mình, né tránh ánh mắt chết người của Vân Sơ.
Chàng trai trẻ nóng tính đã thanh nam tử bỉ ổi, lần trước dám nói dối y lão bà đã chết, làm huyện tôn đại nhân suýt rơi lệ.
Bà chủ xinh đẹp năm xưa từng làm việc cho đại hộ biến thành xe tăng Hổ vương.
Dù sao cố nhân còn đó Vân Sơ vẫn vui vẻ hơn là tức giận vì bị lừa dối, tâm cảnh y thay đổi rất nhiều, đối diện với bà chủ to béo, y vẫn cười phong độ hỏi gần đây nàng có khỏe không?
Người Đường trọng nghĩa khinh tiền, một câu hỏi của Vân Sơ làm bà chủ chớp mắt quay lại năm tháng thanh xuân ngây thơ.
Khi đó giai nhân như ngọc, công tử như rồng phượng, giờ công tử vẫn thế, chỉ là giai nhân đã bị nhấn chìm trong cơm áo gạo tiền.
Cuối cùng Vân Sơ được giai nhân ngày nào hai cái bánh nướng kẹp đầy thịt, thịt muốn tràn ra ngoài.
Thấy ông chủ mặt xanh mét, Vân Sơ vờ vịt trả tiền, nhưng bà chủ nhất quyết ngăn cản.
Cảnh tượng này làm Vân Sơ thấy thoải mái hơn xa tiếp xúc với đám hoàng đế, hoàng hậu, thái tử. Vì vậy y nói:" Mai lại tới."
Chuyện lớn bằng trời cũng không thú vị bằng nhìn cặp phu thê đó mâu thuẫn cãi vã, cuộc sống còn dài, Vân Sơ còn có thể vui vẻ rất lâu.