Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1015 - Q5 - Chương 032: Bụi Bặm Lắng Xuống.

Q5 - Chương 032: Bụi bặm lắng xuống. Q5 - Chương 032: Bụi bặm lắng xuống.

Khi hai người đang nói chuyện thì tiếng kêu của Lý Hiền ở ngoài điện ngưng bặt, Lý Trị thất kinh chạy ra, liền thấy Lý Hoằng xách Lý Hiền người mềm oặt về.

"Con đánh chết nó rồi sao?" Lý Trị ôm ngực loạng choạng:

Lý Hoằng ném Lý Hiền như cái xác không hồn xuống đất, Lý Hiền đột nhiên sống lại, tựa con con thỏ nhào tới, ôm lấy chân Lý Trị, khóc toáng lên:" Phụ hoàng, phụ hoàng, Lý Hoằng muốn giết con."

Lý Trị còn đang không biết phải làm thế nào với chuyện Lý Hoằng đánh chết Lý Hiền, lần nữa sững người, cảm giác vô cùng phức tạp, hắn không ngờ Lý Hiền còn có bản lĩnh giả chết.

Vũ Mị kéo tay nhi tử, thương lượng chuyện đại hôn ba ngày sau, hai mẹ con trò chuyện vui vẻ, như chuyện ác liệt Lý Hoằng vừa làm không liên quan gì.

"Hài nhi chuẩn bị mai đi gặp Bùi gia tiểu nương tử, thiếu phủ giám có tặng một bộ trang sức, con nghĩ đem tặng trước, hẳn là nàng sẽ rất thích."

"Con nói phải lắm, mẫu hậu cũng có một cái trâm, đó là món trang sức duy nhất mẫu hậu mang theo khi bị trục xuất khỏi hoàng cung tới chùa Cảm Nghiệp. Để lại cho Bùi gia tiểu nương tử cũng là thể hiện chút tâm ý của mẫu hậu."

Vũ Mị nhìn nhi tử, thực sự quá hài lòng, đúng là chỉ có thứ khốn kiếp trời sinh bạc tình bạc nghĩa của Lý gia mới có thể làm được hoàng đế.

Từ đầu tới cuối bất kỳ Lý Hoằng và Vân Na gây đủ thứ chuyện làm cả thiên hạ náo loạn ra sao, Vũ Mị chẳng để ý, kể cả người Bùi thị có tới khóc lóc đỏi trừng phạt Vân Na ra sao, nàng cũng chẳng bận tâm. Vì nàng biết, chuyện này không phải ở Vân Na, mà là ở nhi tử nàng, mà quá hiểu bản mặt nam nhân Lý gia rồi.

Làm gì có chuyện nhi tử nàng vì thứ gọi là ái tình mà vứt bỏ tất cả, nàng tin ý nghĩ đó chưa từng nảy gia trong đầu nhi tử.

An ủi Vân Na, ổn định Vân Sơ, để Phật môn có kết quả hài lòng.

Bây giờ quay lại an ùi Bùi thị nữ, thu phục Bùi thị để sử dụng, gắn cái danh ngoại thích lên Bùi Hành Kiệm.

Cách làm này, dù là anh hùng cái thế như thái tông, vào độ tuổi của Lý Hoằng cũng chưa chắc làm một cách lưu loát như vậy.

Cuộc trò chuyện của hai mẹ con đó lọt vào tai Lý Trị cũng thấy rất ổn thỏa, vốn là chuyện không có lời giải, giờ cứ thể bình yên kết thúc, không xuất hiện sự cố gì.

Nghĩ tới đó Lý Trị có chút ghét bỏ nhìn Lý Hiền vẫn còn ôm chân hắn khóc lóc:" Được rồi, không ai đánh con nữa, về vương phủ của con đi, không muốn về đất phong thì tùy con."

Lý Hiền buông chân Lý Trị ra, thấy Lý Trị chỉ nhìn Lý Hoằng, thầm thở dài cáo lui.

Chưa đợi Lý Hiền ra tới cổng đã nhìn thấy phụ hoàng luôn yêu thương hắn cũng tới bên mẫu hậu và thái tử, cùng sôi nổi thảo luận hôn sự.

Còn hắn dù dậm mạnh chân mà đi cũng chẳng ai để ý ....

Bùi Uyển Oánh chưa gặp Lý Hoằng thì bụng chất chứa đầy oán hận, hận hắn vứt bỏ mình ở lại, nhảy lên ngựa của con yêu nữ, cùng rời Lạc Dương.

Khiến cho nàng trong miệng người Lạc Dương ... Người khắp Đại Đường, thành nữ nhân đáng thương, nữ nhân bị chê cười.

Rồi khi Lý Hoằng xuất hiện trước mắt nàng, dùng một ngón tay nâng cằm nàng lên, nói:" Kiều diễm như hoa, không uổng công ta dọn một góc trái tim vì nàng ...."

Đến tận khi Lý Hoằng đi, trong đầu Bùi Uyển Oánh như có cái chuông lớn không ngừng gõ, nàng chẳng nhớ gì nữa, chẳng nhìn món trang sức tinh xảo Lý Hoằng mang tới, chẳng nhớ lời Lý Hoằng nói. Trước đó hắn sở dĩ rời hôn lễ là vì quét sạch bụi bặm trong lòng, để giành trái tim trống cho Bùi Uyển Oánh nàng vào ở.

Vì thế nàng khóc với mẫu thân, càng khóc càng hạnh phúc, cuối cùng không khóc nữa, lòng tràn ngập mong đợi với đại hôn một ngày sau, chẳng nhận ra mặt mẫu thân mình khó coi hơn khóc.

Vân Na rời Lạc Dương, thái tử tổ chức đại hôn, tin tức vừa truyền ra, không ít người ăn mừng, cười nhạo Vân thị bày trò mất mặt cuối cùng bại lui trong tủi hổ.

Tất nhiên Vân Na đã đi xa chẳng nghe thấy mấy lời đó …

Bên cạnh Vân Na bây giờ có bốn người chiếu cố, Trác Mã và Duẫn Lệ Ti thì không cần nói nữa, gần đây có thêm hai ông già mặc trang phục hoạn quan, tay ôm phất trần, lưng đeo đao, còn cưỡi ngựa.

Vân Sơ đưa Vân Na, mười tám hòa thượng, hơn hai chăm người ăn mặc đủ kiểu từ đao khách, thương cổ tới nông phụ về Trường An, cả nhà ầm ĩ náo loạn. Vân Na đương nhiên thành tâm điểm chú ý, đám nữ nhân vây quanh, ríu rít hỏi hết chuyện này tới chuyện kia.

Còn chuyện Vân Sơ tới Lạc Dương thì hoàng đế khống chế tin tức rất nghiêm ngặt, bên ngoài chỉ biết hoàng đế nhớ Vân hầu nên mời tới Lạc Dương làm khách, tuy trong nhà có biết chuyện không ổn, nhưng bây giờ Vân Sơ lành lặng trở về, rõ ràng chuyện khác chỉ là tin đồn.

Vân Sơ nhìn muội tử chỉ biết thở dài.

Hôm sau Vân Sơ tới huyện nha, chuẩn bị giải quyết xong việc tồn đọng sẽ đi tìm Ôn Nhu, không ngờ Ôn Nhu lén lén lút lút mặc thường phục tới, bộ dạng như ăn trộm.

"Sao ngươi lại dẫn quỷ về nhà?"

"Quỷ đâu ra? Hòa thượng thì có cả đống." Vân Sơ không hiểu:

Ôn Nhu bắt đầu giọng điệu chướng tai quen thuộc:" Ái chà chà, chẳng lẽ bệ hạ thấy Vân Sơ ngươi cốt cách tinh kỳ, thiên phú dị bẩm, định khi nào phu thê ngươi ân ái thì cho hoạn quan ở bên cạnh ghi chép, để con cháu hoàng tộc lấy làm tham khảo?"

"Không đúng, bệ hạ mà muốn biết chuyện phòng the của ngươi thì bắt luôn lão bà ngươi vào chiếu ngục, sau đó cho ít thuốc, bọn họ xem trực tiếp là được, đâu cần phiền thế."

"Ồ ... Xem ra trong bụng Vân Na có long chủng rồi chứ gì?"

"Của ai thế? Hoàng đế hay thái tử?"

Lời vừa dứt thấy Vân Sơ trợn mắt, Ôn Nhu vỗ vỗ vai Vân Sơ:" Đừng nóng, con người ta luôn tính chuyện xấu nhất, sau đó giảm dần, vì thấy thái giám xuất hiện ở nhà ngươi nên nghĩ nhiều chút."

"Dù thế nào đứng ở lập trường một tục nhân, ta chúc mừng ngươi, nhà ngươi sắp có một công chúa hoặc hoàng tử rồi."

Vân Sơ lạnh nhạt nói:" Ta bắt mạch cho Vân Na rồi, không có hỉ mạch."

Ôn Nhu liên tục lúc lắc ngón trỏ:" Nghề gì cũng cần phải chuyên sâu, y thuật của ngươi cùng lắm hơn đám lang trung lừa người ở thôn quê thôi, chẳng qua dựa vào vài ý tưởng lạ mà có được cái danh lớn."

"Luận tới chuyên nghiệp phải là đám hoạn quan kìa, nghe nói người cao minh chỉ cần nhìn tư thế ân ái là đoán được có để lại mầm mống không."

"Nếu người ta theo tận tới nhà ngươi rồi ta đoán là họ đã khẳng định tám chín phần."

"Chớ đem y thuật không đáng tiền của ngươi ra so với chuyên gia."

Bình Luận (0)
Comment