Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1014 - Q5 - Chương 031: Thái Tử Trở Về.

Q5 - Chương 031: Thái tử trở về. Q5 - Chương 031: Thái tử trở về.

Thấy Vân Na cứ mãi nhìn theo hướng Lý Hoằng đi, mà hắn thì khuất bóng lâu rồi, Vân Sơ sốt ruột đi xuống núi kéo tay muội tử:" Về thôi, mai chúng ta đi."

Vân Na vùng vằng không chịu, hai mắt đẫm lệ, Vân Sơ không chiều nàng, đang định kẹp vào nách mang về thì đằng xa có giọng âm u truyền tới:" Quân hầu, không được vô lễ."

Vân Sơ trong lòng vốn khó chịu, lại phát hiện có người nhìn trộm, lửa giận bốc lên, đặt Vân Na xuống ngẩng đầu nhìn hai lão thái giám từ đâu xuất hiện:" Các ngươi từ đâu tới? "

Thái giám bên trái mặt lạnh lùng đáp:" Ninh cung!"

"Thái giám Ninh cung tới đây làm gì?"

Thái giám bên phải giọng không chút cảm xúc:" Giám sát huyết mạch hoàng gia."

Vân Sơ nhìn hoành đao bên hông hai tên thái giám, giận tới cười phá lên:" Sớm nghe nói hoàng gia có người chuyên môn xử lý chuyện phong lưu của con cháu hoàng tộc, không ngờ xử lý tới tận đầu Vân Sơ ta."

Hoạn quan bên trái thi lễ:" Quân hầu cố ý nói nhiều như thế, có phải đã nảy ý giết người? Vừa rồi lão nô thấy quân hầu bắn cung, hai người lão nô vạn vạn lần không địch nổi, thêm vào nhân thủ quân hầu an bài trên Long Môn Sơn, bọn lão nô chết chắc rồi."

Vân Sơ định ra tay thì Vân Na bước tới trước y, tay xoa bụng:" Nếu trong bụng ta có huyết mạch của thái tử, các ngươi sẽ làm thế nào?"

Hoạn quan bên trái nói:" Chỉ cần Phật nữ cho bọn lão nô hầu hạ bên cạnh hai tháng, nếu không có tin mừng, lão nô tự rời đi."

Hoạn quan bên phải tiếp lời:" Nếu như có thì cần bệ hạ phán quyết."

Vân Na hỏi:" Lý Hoằng có biết sự tồn tại của các ngươi không?"

Hoạn quan bên trái lấy một phong thư ra, đi xuống giao cho Vân Na.

Vân Na xem thư xong cúi đầu xuống:" Các ngươi theo ta đi, ta sắp về Tây Vực rồi."

Vân Sơ cau mày:" Nếu có tin mừng, muội cúng về Tây Vực sao?"

"Có tin mừng mới phải mau chóng quay về, nếu không sinh ra ở Tây Vực thì không tính là người Tây Vực, không thể thành Tây Vực vương." Vân Na nói rất dứt khoát:

Vân Sơ kinh hãi:" Muội có ý này từ bao giờ? Có phải người Phật môn ép muội không?"

"Mẹ dạy muội, mẹ nó ca ca là đồ vô dụng, làm khả hãn Tây Vực không chịu, đi làm hầu gì đó. Đêm trước khi muội về Trường An, mẹ bảo muội mang về cho mẹ một khả hãn Tây Vực."

"Muội đồng ý à?"

"Đương nhiên, mẹ nói có sai đâu!"

Vân Sơ lại thấy tim nhâm nhẩm đau, hai mươi năm nuôi dạy, chẳng bằng mấy lời thì thầm của mẹ ...

Lý Hoằng tới thành Lạc Dương thì đã là lúc cổng thành đóng lại, hắn vào từ cửa tây, cổng thành đóng lại cũng đem toàn bộ ánh sáng chặn ngoài thành.

Suốt cả chặng đường không nói gì, câu đầu tiên Lý Hoằng nói với Bùi Hành Kiệm là:" Bùi thị có thể hiến dâng cho ta toàn bộ lòng trung thành không?"

Bùi Hành Kiệm chắp tay:" Lòng Bùi thị với Đại Đường có nhất nguyệt chứng giám."

Lý Hoằng bực mình hỏi thẳng:"Ta nói Bùi thị có cùng tiến cùng lui với ta không?"

"Vấn đề này cần rất nhiều thứ, cần thái tử đưa ra thành ý nhất định."

"Muốn gì, nói rõ đi."

"Cho vi thần về thương lượng với người già trong nhà rồi bẩm báo thái tử." Chuyện này Bùi Hành Kiệm sao có thể tùy tiện một câu mà quyết, huống hồ thái tử muốn Bùi thị trung thành phải thể hiện đáng để họ trung thành:

Với tình trạng bây giờ mà nói, thể hiện của thái tử thực sự quá kém, Bùi thị không có lý do gì vội vàng đi lấy lòng thái tử.

Lý Hoằng không về Đông cung mà tới thẳng Tử Vi cung, thấy Lý Hiền đang ngồi quỳ ở đó, cười lấy lòng phụ hoàng.

Nhìn hai tay Lý Hiền đang cầm hũ mật ong cho con gấu lớn ăn, Lý Hoằng đi tới đoạt lấy:" Phụ hoàng con gấu này không nên ăn mật ong nữa."

Lý Trị rút cái thìa gỗ khỏi miệng con gấu lớn, cười nói:" Trẫm biết, trẫm biết, chỉ là không chịu nổi ánh mắt cầu xin của nó."

Nói xong quay sang nhìn Lý Hoằng:" Ánh mắt đó giống như lúc con cầu xin trẫm đi gặp Vân Na vậy, trẫm có thể nói không sao?"

Lý Hoằng thấy Lý Hiền tựa hồ có điều muốn nói, dùng khuỷu tay huých vào sườn làm hắn đau gập người mới nói:" Phụ hoàng, thái tử của người xử lý xong hết mọi việc, không còn vướng bận gì quay về đây."

Lý Trị nhìn Lý Hiền mặt mày đau đớn, tức giận:" Về thì về, sao cứ phải đánh nó?"

Lý Trị cười:" Mấy ngày không gặp, nhớ quá ạ."

Lý Hiển nhịn đau ưỡn ngực lên:" Thái tử ca ca, lần này huynh thực sự sai rồi, Vân Na tuy xinh đẹp, nhưng không phải lương phối, không thể trở thành thái tử phi của Đại Đường."

"Từ khi Đại Đường ta lập quốc tới nay, vì duy trì quốc độ của Lý thị ta, chúng ta đã kính phụng Lão Tử làm tổ tiên, vì người mà làm kim thân."

"Nay huynh vì ngang ngạnh nhất thơi, đem mấy chục năm nỗ lực của Lý thị hóa thành bọt nước, mong huynh ghìm cương trước vực thẳm."

"Loại yêu nữ dị tộc như Vân Na lòng dạ bất chính, họa nước hại dân, phải bắt về dùng lửa lớn thiếu cháy …"

Khi giọng Lý Hiền hùng hồn vang lên, Lý Trị mở to mắt nhìn, như lần đầu biết đứa bé này vậy, hắn không hiểu, vì sao đứa bé này lại ngốc như thế.

Lý Hoằng cũng bị tiếng quát của Lý Hiền làm chấn kinh chốc lát, đến khi nghe Lý Hiền nói về Vân Na, gương mặt tuấn tú liền biến thành dã thú hung bạo, nhào vào Lý Hiền, tóm tóc hắn lôi đi xềnh xệch.

Lý Trị thống khổ nhắm mắt lại, nếu hắn còn bảo vệ Lý Hiền thì tình cảm cha con luôn thân mật với Lý Hoằng sẽ xuất hiện vứt nứt nghiêm trọng.

Chốc lát sau bên ngoài đại điện vang lên tiếng kêu la thảm thiết của Lý Hiền.

Lý Trị do dự chốc lát, đứng dậy định ra ngoài ngăn cản, Vũ Mị không biết từ khi nào xuất hiện ở cửa hiện, nói:" Bệ hạ, không sao đâu, Hoằng Nhi dùng đai lưng quất thôi, không chết được."

Lý Trị nổi giận:" Sao Hiền Nhi lại kêu thảm như thế?"

Vũ Mị khoanh tay:" Giả vờ thôi, từ nhỏ nó đã vậy, đụng vào một cái là nó là hét om xòm."

Lý Trị mặt mày âm u:" Nàng dùng kim đâm nó, đứa bé nào chịu được."

Vũ Mị phì cười:" Bệ hạ tin những lời nhảm nhí ấy à? Nếu thiếp thân mà ghét nó thì nó chết lâu rồi, dùng kim đâm một đứa bé không phải cách làm của thiếp thân."

"Chậc chậc, tỷ tỷ thiếp vì đứa nghiệt tự này mà tốn không biết bao tâm huyết, đáng tiếc, muốn tranh đấu với Hoằng Nhi thì còn kém xa lắm."

(*) Đúng là có nhiều chuyện kể Vũ Mị ngược đãi Lý Hiền, mình cũng tán đồng quan điểm ở chương này. Rõ ràng mấy chuyện này do đám Nho gia thời Tống bịa ra, nói đơn giản Vũ Mị tàn nhẫn tới mức giết Lý Tư như đám người đó nói thì chả có lý do gì không bóp mũi Lý Hiền luôn.

Bình Luận (0)
Comment