Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1013 - Q5 - Chương 030: Thích Xem Diễn Trò Chỉ Có Diễn Trò.

Q5 - Chương 030: Thích xem diễn trò chỉ có diễn trò. Q5 - Chương 030: Thích xem diễn trò chỉ có diễn trò.

"Nói vậy tức là Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm đánh nhau à?"

"Đánh rồi ạ, cực kỳ hung tàn, lão nô đứng xa nhìn mà rợn sống lưng, không ngờ họ vừa xuất chiêu đều là sinh tử. Vân hầu chém nhát đao đó, nếu không phải Bùi công né kịp thời thì đầu lìa khỏi cổ rồi, đao của Bùi công cũng vô cùng hung hiểm, chỉ chút sơ xuất là mất chân mất tay như thường ..." Hoạn quan thuộc Bách kỵ ti bẩm báo, còn lau mồ hôi không ngừng:

Lý Trị không tin hừ một tiếng:" Hai tên đó làm cho chúng ta xem đấy."

Vũ Mị ở bên cạnh nói:" Bệ hạ cũng chỉ muốn thử bọn họ, nếu bệ hạ muốn xem họ đánh nhau, người dưới thuận tay mà làm cho bệ hạ xem, bệ hạ cớ gì lại bất mãn?"

"Chỉ là sau này bệ hạ không nên làm thế nữa, làm nhiều khó tránh khỏi kết cục phong hỏa hí chư hầu."

Lý trị cau mày:" Nàng nói trẫm là Chu U vương à? À nói thế cũng không lạ, vì nàng chính là Bao Tự."

Hoạn quan, cung nhân trong đại điện nghe thấy đế hậu cãi nhau thì bò ra đất, hận không thể chui luôn xuống dưới đó.

Chỉ có con gấu nghe thấy ngồi dậy, sau đó dùng cái móng lớn gãi đầu, lặng lẽ tới sau Lý Trị, nằm bẹp ra thành đống lớn.

"Bệ hạ không tin ai cả, không tin Vân Sơ một tay bệ hạ đề bạt, không tin Tiết Nhân Quý một lòng trung thành, không tin Bùi Hành Kiệm tới từ thế gia. Tới ngay cả người bên gối như thiếp, bệ hạ cũng nghi ngờ."

"Tính ra từ thân tín, bạch đinh, quý tộc, hoàng tộc, bệ hạ đều không tin, thiếp thân dám hỏi bệ hạ, rời khỏi bốn loại người này, bệ hạ dựa vào cái gì trị thiên hạ?"

"Bệ hạ nên mở rộng lòng, không phải ai cũng nhăm nhe giang sơn của bệ hạ, có người muốn hoàn thành mộng tưởng của mình, có người muốn vinh hoa phú quý, càng có người muốn gia tộc đời đời công hầu. Đó không phải là chuyện quá bình thường sao?"

"Nhưng bệ hạ không cho họ thứ họ muốn, bệ hạ đề phòng dã tâm của họ."

"Thiếp thấy nếu kẻ nào không mong muốn gì với bệ hạ, chẳng cần gì ở Đại Đường mới là kẻ phải diệt trừ ngay tức thì."

Vũ Mị mặc đại y phục hoàng hậu, dùng phương thức tấu đối chính thức, tiến ngôn với Lý Trị.

Lý Trị cảm thấy không thoải mái, phất tay áo đứng dậy bỏ đi, con gấu lớn vội vàng đi theo.

Có lẽ bây giờ chỉ có con gấu lớn đó nguyện theo Lý Trị không cần suy nghĩ gì.

…….. ……..

Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm chiến đấu không may làm bị thương một con hươu, tiếp đó con hươu liền biến thành thịt nướng bên bờ suối.

Bùi Hành Kiệm chém đao lên một cái cây, Vân Sơ cũng thế, hai người khoác áo lên đó, uống rượu ăn thịt.

Vân Sơ uống ngụm rượu mát lạnh, từ lần bị đầu độc đó, đây mới là lần đầu ăn thịt uống rượu:" Ngươi không sợ bị đầu độc à?"

Bùi Hành Kiệm rượu đến là uống, thịt chín là ăn, dùng hành động biểu đạt tín nhiệm với Vân Sơ:" Vân Na hẳn có được thứ mình muốn từ Lý Hoằng rồi chứ, có rồi thì trả Lý Hoằng cho Bùi thị đi."

Vân Sơ cau mày:" Chớ nói tình cảm mỹ hảo của đôi nam nữ trẻ như thế."

Bùi Hành Kiệm ngửa đầu lên trời ợ một hơi dài:" Nếu chí của ngươi ở Trường An thì phải cắt đứt với Phật quốc Tây Vực, nếu không bệ hạ sẽ mãi mãi lo lắng đề phòng."

"Có lẽ ngươi cho rằng Phật quốc ở Tây Vực còn cần mấy chục năm phát triển nữa mới khiến bệ hạ kiêng kỵ, nhưng ngươi nhầm rồi, ba năm qua qua Tây Vực đã có thay đổi lớn."

"Ngươi chưa biết nay đã có ba mươi sáu nước Tây Vực cung phụng Phật quốc, ngươi nghe cho rõ, là do họ tự nguyện đấy."

"Ba năm qua đao khách từ Quan Trung, du hiệp từ Hà Lạc, hào cường từ Sơn Đông, cả phủ binh Đơn Dương đều không ngại vạn dặm xa xôi tới Tây Vực phát tài."

"Đám người đó ở nơi quan phủ quản lý, phủ binh cai quản còn biết giữ quy củ, còn lại nơi khác thành bãi săn cho bọn chúng rồi. Bởi thế những bộ lạc, tiểu quốc không muốn bị hại liền quy thuận dưới hào quang của Phật quốc."

Vân Sơ không trả lời câu này:" Về nói với chất nữ của ngươi, Vân Na không thèm tranh giành thái tử với cô ta, chuẩn bị sẵn sàng gà đi, thái tử nhất định cưới cô ta. Một khi đại hôn hoàn thành, cô ta là người thắng, ta ở đây chúc mừng trước."

Trận chiến này của Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm nhìn như chỉ biểu diễn cho hoàng đế xem, nhưng hung hiểm là thật, Bùi Hành Kiệm phải dốc sức, cỏ như tỏ một thái độ của Bùi gia, nếu còn cản trở chuyện thái tử thành hôn, Vân thị và Bùi thị sẽ đối đầu sinh tử.

Vân Sơ cũng cho thấy, đừng tưởng y đang thất thế mà nhảy vào kiếm chác, thanh đao của y không ngán kẻ nào.

Giao thủ vài chiêu cả hai đều biết ý đối phương mà chuyển hướng, bọn họ không ngốc lấy mạng ra liều vào việc thế này, không làm trò khỉ cho người ta xem.

Vài chiêu ngắn ngủi đó, ai thực sự không đủ quyết tâm, giả thành thật cũng chưa biết chừng.

Có điều Vân Sơ thấy cho hai đứa bé đó mấy ngày như vậy là đủ rồi, không cần kéo dài vô nghĩa nữa.

Chập tối, Lý Hoằng và Vân Na dẫn một đám đông từ trong núi quay về, cả hai biểu hiện rất bình tĩnh.

Trước mặt Vân Sơ và Bùi Hành Kiệm, Lý Hoằng khẽ ôm Vân Na, vỗ vỗ lưng nàng rồi quyết đoán lên ngựa rời đi.

Từ khi Vân Na tới Lạc Dương, Lý Hoằng vốn thông minh, nhân hiếu bỗng nhiên vứt hết ưu điểm của mình, trong chớp mắt biến thành kẻ phụ bạc theo nữ nhân ngoài chạy mất ngay trong hôn lễ của mình.

Hành vi này nếu là bách tính bình thường, có lẽ sẽ có người viết thơ ca tán dương ái tình của họ.

Thế nhưng hắn là thái tử đại đường, một người như thế sau này có thể làm quân vương sao? Chuyện này chắc chắn khiến vô số người gửi gắm hi vọng vào hắn thất vọng.

Là thái tử, đó là chuyện một thái tử phải cực lực tránh đi mới đúng.

Có thể nói thời gian qua, trong thời gian đó, Lý Hoằng đã hoàn toàn vứt bỏ thân phận thái tử, chỉ có Lý Hoằng và Vân Na.

Cho nên Vân Na mới cảm động.

Lý Hoằng đi rồi, Vân Na thở phào, nàng cũng không muốn Lý Hoằng vì nàng mà lần nữa đối nhịch với ý chí của phu phụ hoàng đế, đẩy bản thân vào địa ngục tăm tối.

Vân Na lai tay chụm lại trước miệng, hét lên với Lý Hoằng đằng xa:" Lý Hoằng, mai ta sẽ về Trường An, một tháng sau ta đi Tây Vực, sau này ta không tới tìm ngươi nữa ..."

Lý Hoằng tựa hồ nghe thấy lời Vân Na, chiến mã dừng lại, quay đầu vẫy tay với nàng, cởi áo choàng trên người, buông tay ra, chiếc áo choàng đỏ theo gió bay về phía Vân Na.

Động tác vô cùng tiêu sái.

Nhưng gió trong hẻm núi Long Môn thổi từ dưới lên, áo choàng chưa bay tới chỗ Vân Na đã bị gió cuối lên trời, cứ cái đà này chẳng mấy chốc biến mất ở chín tầng trời.

Vân Sơ nhanh như chớp rút cung ra bắn, tên bay đi bắn trúng áo choàng, vải quấn vào tên rơi xuống. Nhưng nếu rơi thế này sẽ bị Duẫn Hà cuốn đi, Vân Sơ lại phải liên tục bắn tên, điều chỉnh áo choàng rơi xuống bên sông.

Vân Na như con hươu nhỏ chạy ngay xuống núi, nhặt chiếc áo choàng lên, phát hiện bị rách một mảng lớn, tức giận hét lên với Vân Sơ:"Ca ca, sao lại bất cẩn thế?"

Vân Sơ câm nín, tay vẫn cầm cung, rất muốn bắn tên vương bát đản đó một phát, muội muội vất vả nuôi hai mươi năm, giờ cả thân thể lẫn trái tim đều thuộc về người khác rồi.

Bình Luận (0)
Comment