Hôm sau trời vừa sáng Lý Hoằng đã tới rồi, Vân Na mời hắn vào trong hang đá Long Môn, vì thế họ men theo dòng Duẫn Hà đi lên.
Nhìn bóng lưng chúng, Vân Sơ cảm khái, vì hai đứa bé n ày thực sự rất xứng đôi.
Y định ngày kia sẽ đưa Vân Na về Trường An, mặc kệ tính toán của Phật môn, y không để muội tử ở lại đây bị dày vò thêm.
Thân ở Long Môn, khiến Vân Sơ không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, các công tượng như con kiến bám vào vách đá bên bờ Duẫn Hà, nỗ lực đục ra từng hang đá.
Hơn một nghìn ba trăm năm sau, Đại Đường đã thành mây khói, hang đá này vẫn tồn tại, ghi lại từng có một Đại Đường thịnh thế.
Dù sao thì cũng rảnh, Vân Sơ cầm dùi đục lên, đi đục bức tượng Phật thuộc về mình.
Bức tượng này đã điêu khắc ra đường nét đại khái, Vân Sơ liền bắt đầu đục từ cánh tay. Vì địa điểm chật hẹp, không tiện bắc giàn giáo. Vân Sơ ngồi trên cánh tay tượng Phật, dùng nửa ngày điêu khắc tay của bức tượng Phật.
Người Phật môn coi trọng thủ thế của tượng Phật, bọn họ có thể thông qua bàn tay biểu đạt vô số hàm ý.
Vân Sơ khinh không thèm bắt chước người khác, nên quyết đoán điêu khắc tay phải của Phật thành tay cắt kéo.
Vân Na trở về rất muộn nhìn thấy bức tượng Phật đó cười tới không gập người lên được, nhưng bắt gặp ánh mắt đầy thâm ý của ca ca, nàng chưa cười bao lâu đã xoay người chạy mất.
Là người từng trải, Vân Sơ nhìn ra muội tử khác với lúc sáng.
Buổi tối ăn cơm, Vân Sơ không nhắc tới chuyện mai về Trường An, nam nữ mới thử trái cấm, giờ là lúc quấn nhau như keo. Chuyện đã rồi, nếu tách chúng ra thì quá tàn nhẫn.
Hôm sau Lý Hoằng lại tới, Vân Sơ phải hết sức nhẫn nại không đánh cho hắn một trận.
Nhìn Vân Na kéo Lý Hoằng vào sâu trong hẻm núi Long Môn, Vân Sơ vì tránh suy nghĩ lung tung, toàn tâm toàn ý điêu khắc bàn tay tượng Phật mà y yêu thích. Thân thể Vân Na thuộc về Vân Na, y không có quyền quản thúc ... Chỉ thương đứa bé này số khổ.
Vì ngày thứ hai y mềm lòng, nên ngày thứ ba Lý Hoằng lại mò tới.
Thoáng cái Vân Sơ đã điêu khắc tượng Phật tám ngày, càng làm tâm càng tĩnh, càng không để ý tới những chuyện khác nữa.
Ngay cả khi ngoài động truyền tới từng hồi đao kiếm va chạm, Vân Sơ vẫn mặc kệ, chăm chú quét sơn đỏ lên móng tay tượng Phật.
Trí Hiền hòa thượng phụ trách hang đá Long Môn đã đợi Vân Sơ rất lâu rồi, đến khi y sơn xong móng cuối cùng cho tượng Phật mới đi tới:" A di đà phật, quân hầu, có kẻ xông vào sơn môn, e sẽ gây bất lợi cho Phật nữ."
Vân Sơ thong thả thu dọn dụng cụ:" Côn tăng chùa Thiếu Lâm hẳn là ngăn được."
"Bọn họ theo Phật nữ và thái tử vào rừng rồi, không ở đây."
"Nếu Vân Na không ở đây, để bọn chúng đánh vào cũng có sao đâu."
Trí Hiền chắp tay:" Người tới là tân nhiệm Lại bộ tả thị Lang Bùi Hành Kiệm, cực kỳ bá đạo, đã đả thương hơn hai mươi tăng nhân Phật môn."
Vân Sơ ồ một tiếng:" Hắn ra mặt vì Bùi thị nữ à?"
"Nghe nói là phụng lệnh hoàng hậu, đưa thái tử về Đông cung thành hôn."
Vân Sơ đã cất hết công cụ vào giỏ:" Thái tử du lãm xong ắt về Đông cung, nói với Bùi Hành Kiệm chớ sốt ruột."
Trí Hiền bất ngờ, ông cứ nghĩ với tính Vân Sơ biết chuyện sẽ nổi nóng đánh nhau với Bùi Hành Kiệm một trận, thậm chí ông ta con sợ to chuyện nên mãi mới báo cho Vân Sơ. Vậy mà y lại không hề có ý định tham gia, ánh mắt đó hoàn toàn phẳng lặng, Trí Hiền hoang mang thi lễ lui ra.
Khi Vân Sơ xách giỏ dụng cụ ra ngoài thì mặt trời đã lệch hẳn về phía đông, động Tân Dương là nơi đầu tiên đón ánh nắng mặt trời. Bây giờ ngày tàn, trong động là nơi sớm tối nhất.
Ở bên ngoài động, có vô số hòa thượng đang nối nhau xông lên chống cự một đội võ sĩ tấn công. Mặc dù không địch nổi, những cái đầu trọc bị đánh cho toang máu, nhưng dù là hòa thượng già gầy gò, tiểu sa di non nớt, đều anh dũng xông lên. Đối đầu với đám võ sĩ hung hãn mà không lui một bước.
Một tiểu sa di bị người ta ném ra khỏi đám đông, thấy nó sắp rơi vào bãi loạn thạch, Vân Sơ tung mình tới, vươn tay ra tóm lấy một chân tiểu sa di, đặt đứa bé xuống đất:" Không sao chứ?"
Ai mà ngờ đứa bé đang khóc tu tu đó vừa mới chạm đất đã ôm tảng đá to như quả trứng vịt, vừa khóc vừa xông vào đám đông, dũng mãnh vô cùng.
Vân Sơ lấy ống tay áo phất lên tảng đá lớn, lấy từ giỏ công cụ ra một ấm trà, một chén trà, thong thả rót trà xem náo nhiệt.
Vậy mà y vừa uống được ngụm trà thì cuộc chiến phía bên kia nhanh chóng đi vào hồi kết, đám võ sĩ lui ra, đám hòa thượng lại hò hét kéo ùa lên.
Một đám người chạy, một đám người đuổi, cứ thế ồn ào chạy mất dạng.
Thân hình hùng tráng của Bùi Hành Kiệm xuất hiện từ động Tân Dương mà Vân Sơ vừa đi ra, quát hỏi Vân Sơ ở dưới chân núi:" Ngươi khắc tượng Phật gì vậy? Thủ thế thật kỳ quái."
Vân Sơ cười nhẹ:" Bức tượng Phật đó là ta làm cho người một nghìn ba trăm năm xem, họ nhìn sẽ hiểu, còn ngươi nhìn không hiểu là bình thường."
Bùi Hành Kiệm phủi bụi trên tay, chắp tay sau lưng nhìn Vân Sơ:" Muội tử ngươi quá vô lễ, sỉ nhục Bùi thị quá lắm, ngươi là người làm huynh trưởng không dạy dỗ tử tế sao?"
"Lỗi không phải ở muội tử ta đâu." Vân Sơ vẫn ngồi nguyên tư thế cũ chẳng quay đầu, thưởng thức chén trà nguội, như nông phu sau ngày làm việc vất vả, thảnh thơi hưởng thụ:" Vì nó có một huynh trưởng mãng phu thô bỉ quá thôi ấy mà."
Bùi Hành Kiệm trầm giọng:" Bùi thị cần cuộc hôn nhân này, còn Vân Na không có hi vọng thành thái tử phi, các ngươi nên lui đi."
"Vân Na có thành thái tử phi hay không ta chẳng bận tâm, đứa bé đó sống thoải mái như ý là được rồi."
"Vân Sơ, đây không phải lúc ngươi lỗ mãng, đại hôn của thái tử, cả thiên hạ đang nhìn vào. Ngươi không thể vì sự ương bướng của muội tự mình, mà bất chấp lễ pháp Đại Đường."
Vân Sơ lúc này đã uống hết trà, rời tảng đá:" Ngươi ở Tây Vực nghênh ngang đắc ý lắm, nhưng dám la hét trước mặt ta thì không biết sống chết rồi."
"Vân Sơ, mỗ gia phụng lệnh hoàng hậu đón thái tử về cung mà ngươi dám cản trở sao?" Bùi Hành Kiệm quát:
"Trước đó bệ hạ sai Tiết Nhân Quý tới địa bàn của ta giết người bừa bãi, ép mỗ phải đứng ra ngăn cản. Giờ lại tới hoàng hậu lệnh ngươi tới đây. Có phải cũng định thử đao của mỗ không?"
"Đám người các ngươi nếu rời khỏi ý chí của bệ hạ, chỉ lệnh của hoàng hậu thì không biết phải làm việc thế nào nữa nhỉ?"
"Bùi Hành Kiệm, mỗ khinh thường ngươi." Vân Sơ thong thả rút hoành đao do công tượng Đại Thực rèn, lưỡi liếm qua lưỡi đao, đao cứa rách lưỡi, hơi tanh tanh:
Bùi Hành Kiệm biết Vân Sơ trước đó bị hoàng đế hành hạ thê thảm, cứ cho rằng lúc này y sẽ phải thu mình lại nhún mình, vạn vạn lần không ngờ tên này vẫn cứng đầu như trước:" Cần gì phải như vậy."
"Võ giả tranh hùng, sinh tử trên đầu đao, ta sớm ngứa mắt với ngươi rồi, hoàng hậu phái ngươi tới đúng lúc lắm." Vân Sơ chống đao đứng dậy, chĩa thẳng vào Bùi Hành Kiệm, tay y dài thêm vào hoành đao, khoảng cách ba trượng, chỉ cần năm bước là có thẻ chém đầu Bùi Hành Kiệm:
Bùi Hành Kiệm nào dám xem nhẹ, rút đao ra, còn cắm vỏ đao vào chuôi đao, tức thì thành một thanh trảm mã đao, hai tay cầm đao.
(*) Tượng phật tay cắt kéo: Bức tượng này có thật, tạo dáng giống chúng ta đưa tay hình chữ V khi chụp ảnh ấy, thú vị lắm.
Mọi người chuyển qua nền web xem ảnh nhé.