Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1011 - Q5 - Chương 028: Tiếng Thở Dài Của Dòng Sông.

Q5 - Chương 028: Tiếng thở dài của dòng sông. Q5 - Chương 028: Tiếng thở dài của dòng sông.

Vân Na đưa ca ca tới hang đá Long Môn, đó là nơi ở hiện giờ của nàng.

Không còn cách nào khác, từ lần nàng nổi giận đánh gãy tay phu nhân Bùi thị, khiến người người phẫn nộ, nàng không thể ở lại chùa Bạch Mã nữa, tới Long Môn tị nạn.

Long Môn cách phía nam thành Lạc dương hai mươi dặm, hai bên là núi cao dựng đứng, giữa có sông chảy siết, đúng là chỗ tị nạn tốt.

Hai huynh muội Vân gia ở lại nơi này.

Chùa miếu nơi này rất nhỏ, có cái khảm ở trong hang đá, chỉ có hai ba năng nhân sống. Vân Na sống trong động mà Bắc Ngụy Hiếu Văn Đế làm cho tổ mẫu Phùng thái hậu của mình.

Hang động này cao mười mét, rộng bảy mét, sâu một mét, bên trong có hơn tám trăm bức tượng và vô số chữ khắc, rất có lợi cho người trong Phật Môn tu hành.

Vân Sơ vừa đi vào liền thấy tượng Thích Ca Mầu Ni, khom người thi lễ, sau đó thúc giục Vân Na mau chóng chuẩn bị nước, y muốn tắm rửa thay y phục.

Lúc này y phục trên người y đã khô, mùi vị con ngựa mận chín gây ra trở nên nồng nặc.

Đuổi Vân Na ra ngoài, hai nha đầu Trác Mã và A Duẫn Toa giúp Vân Sơ tắm rửa.

Thay tới bốn lần nước, dùng hết một lọ tinh dầu, Vân Sơ mới thấy mình đã hoàn toàn sống lại.

Tuy tiêu chảy đã dừng lại, Vân Sơ vẫn không dám ăn uống tùy tiện, chỉ húp ít cháo thêm muối đường, uống tới khi bụng căng phồng mới thôi.

Uống xong là ngủ ngay, Vân Sơ chưa bao giờ yếu ớt thế này, khiến y bất an, y cần mau chóng khôi phục lại sức lực.

Ngủ liền một mạch tới chập tối, Vân Sơ ngồi ở cửa động, nhìn tịch dương chiếu rọi mặt sông, sóng lăn tăn lấp lánh tựa giấu cả kho vàng phía dưới.

Lúc này hoàn toàn bình tĩnh lại, Vân Sơ suy xét lại toàn bộ hành vi của Lý Trị.

Cứ nghĩ mình đơn thương độc mã tới Lạc Dương, tự nạp mình vào chiếu ngục có thể khiến Lý Trị yên tâm, nhưng vẫn không thể khiến Lý Trị buông lỏng đề phòng với y.

Hơn nữa Lý Trị còn đề phòng Vũ Mị, Vân Sơ không hiểu, Lý Trị ra tay tàn độc như thế với hào môn, nhưng lại kiêng kỵ Vũ Mị như vậy là sao?

Hiện giờ giang sơn xã tắc vẫn nắm trong tay Lý thị họ, nếu hắn muốn giết Vũ Mị, phái Tả Xuân mang tới một dải lụa là được.

Hơn nữa, y còn chưa qua cửa ải của Vũ Mị.

Vân Na xách một giỏ hạnh vàng nhún nhảy từ sơn đạo trên vách núi phía bắc đi tới, trông hết sức vui vẻ.

Dáng vẻ đơn thuần vô tư ấy không hề giống nữ tử vô lễ dẫn đám hòa thượng xông vào hôn lễ của người ta phá phách.

Giờ thì Bùi thị nữ mất hết mặt mũi rồi, có điều nàng không hề tức giận, lại còn ra sức giải vây cho thái tử, bất kể thế nào, mọi chuyện không hay đều do Vân Na gây ra.

Vân Na và Bùi Uyển Oánh tới mức trở mặt rồi, mà hoàng đế, hoàng hậu đều động loạt không lên tiếng.

Long Môn hiện đang ở thời đại gây dựng, bởi thế ở đây bất kể là công tượng buộc thừng treo mình trên vách núi, hay là tiều phu chặt củi, đều là người của Phật môn, người tâm không tĩnh, ý không thành không thể vào hẻm núi Long Môn.

Vũ Mị sùng bái Phật môn, nên Lý Hoằng bỏ tiền làm một bức tượng phật với dáng vẻ của Vũ Mị. Lý Hoằng bỏ rất nhiều tiền, nên bức tượng này vô cùng hùng vĩ, kéo dài từ chân núi lên đỉnh núi.

Còn to hơn cả bức tượng Lô Xá Phật mà Vân Sơ từng thấy khi du lịch hang đá Long Môn.

Tạc nhục thân Phật là quá trình lâu dài, quy cách không thua gì hoàng đế xây lăng mộ.

Lý Hoằng vẫn là thái tử bần cùng, nên số tiền này do Vân Na bỏ, trong mắt người ngoài đó là nguyên nhân vì sao đế hậu bỏ qua cho hành vi càn rỡ của Vân Na.

Vân Na tính cách đơn giản, tất nhiên nàng chẳng nghĩ tới những thứ này, nhưng người tài phía dưới Phật nữ vô số, bất kể Vân Na muốn làm gì, luôn có người bôn ba vì nàng.

Giống như sự kiện Vân Na quyến rũ thái tử, được Phật môn miêu tả thành một sự tu hành của Phật nữ, Thích Ca Mầu Ni trước khi thành Phật bị vô số ma nữ, yêu quái tới cám dỗ ...

Đó là tu hành, không liên quan đồng nào tới tranh giành ghen tuông.

Vân Sơ hiểu Vân Na tới tận tim gan phèo phổi rồi, hành vi của Vân Na trong mắt Vân Sơ là đứa bé hư quấy phá, nhưng dù chuyện đó ác liệt thế nào, Vân Sơ vẫn đứng cạnh Vân Na.

Một bên là thân muội tử, một bên là người lạ, Vân Sơ chẳng cần phí sức động não, y cứ ủng hộ muội tử là được.

Vân Sơ còn phải dưỡng dạ dày cho nên không ăn hạnh, Vân Na thì ăn tới chảy nước đầy miệng.

Theo thói quen lau miệng cho Vân Na, Vân Na ngồi bên cạnh dựa vào vai Vân Sơ, miệng líu lo kể cho y nghe chuyện xảy ra từ khi tới Lạc Dương.

Từ trong lời nói vô tâm của Vân Na, cùng giải thích quanh co của nàng, Vân Sơ nghe ra sợ hãi trong đó.

Theo đặc tính của các cô gái người Tắc kiêu ngạo mà nói, nếu như ta đã nói ta thích ngươi, ngươi lại dẫn cô gái khác vào lều. Cô gái đó phải kiêu ngạo bỏ đi, tìm kiếm một nam nhân cường đại hơn, sau đó dẫn nam nhân của mình tới đánh cho kẻ từ chối mình một trận, hoặc giết hắn.

Đó mới là chuyện nữ tử tộc Tắc nên làm.

Chuyện Vân Na đang làm bây giờ hoàn toàn không phù hợp với hành vi của cô gái tộc Tắc, khiến nàng thấy hổ thẹn, thấy mình làm chuyện mất mặt, ca ca sẽ coi thường nàng.

"Chuyện xong rồi thì rời Lạc Dương thôi." Vân Sơ vỗ vai Vân Na nói:

Vân Na lắc đầu liên tục:" Trí Hiển đại sư nói, đây là thời cơ tốt, hai tháng sau muội mới nên rời Lạc Dương, ông ấy còn nói hiện giờ chuyện bọn muội làm vẫn trong phạm vi dung thứ của đế hậu. Bởi thế nên kiên trì, tới khi họ tỏ ra khó chịu rồi thì mới nên đi."

"Chỉ là Lý Hoằng gần đây tiều tụy vô cùng, Bùi thị cùng văn võ toàn triều đều thúc giục hắn sớm ngày thành thân với Bùi Uyển Oánh."

Vân Sơ cau mày:" Muội không cần quá để ý đám Trí Hiền đại sư nói gì, càng không nên để bọn họ trói chân trói tay, đừng chuyện gì cũng làm theo ý nguyện của bọn họ."

"Muội mới là nữ vương Phật quốc, không phải họ."

"Còn nữa, người thỏa mãn mọi mong muốn của muội là Lý Hoằng, tuyệt đối không phải là đế hậu, chớ nhầm lẫn, là hắn đang dung thứ cho muội làm xằng, muội còn ở lại đây là biến hắn thành trò cười."

Vân Na ôm Vân Sơ một cái nói:" Muội cũng không muốn dày vò hắn, mai hắn tới, muội sẽ nói rõ ràng, muội thích hắn nhưng sẽ không quấn lấy hắn. Muội đi Tây Vực làm nữ vương, không gặp hắn nữa."

Vân Sơ thở dài, có lẽ đó mới là lời thực lòng của Vân Na.

Trời đã tối hẳn, nước Duẫn Hà chảy xuống dưới như tiếng thở dài, không biết là thở dài thời gian trôi đi, hay là vì Vân Na mà thở dài.

Dù sao cũng thở dài cả đêm.

Bình Luận (0)
Comment