Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1010 - Q5 - Chương 027: Con Kiến Rời Khỏi Đàn.

Q5 - Chương 027: Con kiến rời khỏi đàn. Q5 - Chương 027: Con kiến rời khỏi đàn.

"Quân hầu, đây là an bài của bệ hạ." Đột nhiên bên ngoài có người nói:

Vân Sơ mặt đỏ bừng bừng, hồi lâu sau mới áp được lửa giận xuống:" Không ngờ Vân mỗ vì tới Lạc Dương mà phải chịu nhục thế này."

Người tới chính là Tả Xuân, ông ta có vẻ rất thưởng thức tình trạng hiện giờ của Vân Sơ, cũng khó trách, ông ta là đại đô đốc Bách kỵ ti, có thể làm không ít đạt quan quý nhân nghe tên sợ vỡ mật, nhưng chưa bao giờ có chút ưu thế tâm lý nào khi đối diện với Vân Sơ.

Rốt cuộc cũng có một lần khiến con mãnh thú này phải cúi đầu nhẫn nhịn.

" Quân hầu chịu nhục đương nhiên sẽ có cái giá lớn, không biết Trường An phó lưu thủ có thể khiến ngài nhịn nhục không?"

"Vì sao không phải lưu thủ?"

"Vậy thêm Lam Điền huyện công thì sao?"

Vân Sơ lắc đầu:" Lam Điền huyện công nghe không hay bằng Lam Điền huyện hầu, ta vẫn làm hầu gia thôi, chỉ cần đem Ly Sơn quy hoạch vào sự quản hạt của Trường An là đủ."

Tả Xuân ngạc nhiên:" Quân hầu, ngài lên làm công gia là chuyện riêng của bệ hạ, nhưng đem Ly Sơn quy hoạch vào Trường An là chuyện công của quốc gia, ngài không hiểu khác biệt hai bên sao?"

Vân Sơ mắt mở trừng trừng nhìn Tả Xuân nói:" Mỗ gia một lòng vì nước, công hay hầu không khác gì, ta chỉ cần quyền kiến thiết Trường An thôi, nếu bệ hạ cho ta quyền lực này ba mươi năm, ta sẽ tạo ra một Trường An huy hoàng."

Lam Điền huyện công là một sự bồi thường của hoàng đế cho Vân Sơ.

Nói cách khác Vũ Mị không tới chiếu ngục thăm Vân Sơ, làm thế không thỏa đáng, cũng rất vô lễ, nhưng hoàng đế muốn Vân Sơ có ấn tượng sai lầm ...

Xem ra hoàng đế đã đề phòng Vũ Mị rồi.

Vân Sơ thân là quan viên trọng yếu nhất Trường An, rốt cuộc y ra sức vì hoàng hậu hay tiếp tục trung thành vì hoàng đế hắn, Lý Trị muốn làm rõ, đồng thời Lý Trị cũng phải dằn mặt Vân Sơ vì việc làm ngông cuồng của y.

Nếu Vân Sơ làm hoàng đế hài lòng tất nhiên là thăng quan tiến chức, nếu không thì y cứ ở chiếu ngục này .... Tới khi nào tùy hứng thú của hoàng đế.

Lời của Vân Sơ mau chóng được Tả Xuân đưa về cho hoàng đế.

Lý Trị đang ở Tử Vi Cung xem mây tụ mây tan, nghe Tả Xuân bẩm báo xong, cười nói:" Vân Sơ y thuật cao minh, vì ở bên trẫm nên mới không chút phòng bị, để các ngươi thừa cơ. Cách này các ngươi đã dùng, lần sau không có tác dụng nữa."

"Thả y ra đi ..."

Tả Xuân nói nhỏ:" Bệ hạ, còn chuyện Ly Sơn ..."

"Không cho, trẫm cho cái gì thì y nhận cái đó, trẫm không cho thì y không có gì hết."

Khi Tả Xuân lần nữa tới chiếu ngục thì Vân Sơ đã uống nước trà nửa ngày, giờ bụng y trống không, chỉ có nước ọc ạch. Không chỉ có y, mà con ngựa mận chín cũng thế, trông như hai con súc sinh lớn.

Kim Nhu Như luôn ở bên hầu hạ Vân Sơ, bất kể y muốn uống bao nhiêu nước, nàng đều nấu ra được.

Biết mình có thể rời chiếu ngục, Vân Sơ đặt chén trà xuống nói với Kim Nhu Như:" Năm xưa ở Liêu Đông, cô tuy là một nữ tử, nhưng chơi đùa vô số nam nhân trong tay. Tuy cô không phải Nhạc Lãng công chúa thực sự, nhưng bất kể trí tuệ hay thủ đoạn của cô đều xứng đáng."

"Giờ gặp lại cô thành nô tài cho người khác, thật đáng buồn, đáng thương."

Kim Nhu Như thi lễ:" Thiếp thân chẳng qua là một nữ tử yếu nhược, Tân La bị diệt, không còn phụ huynh nương tựa, có thể làm gì được chứ? Nay sống cẩu thả trên đời cũng là do dùng hết chiêu số mới được."

"Mỗ gia phục nhất là mãnh tốt, cô hiểu thế nào là mãnh tốt không?"

"Xin quân hầu chỉ giáo."

Vân Sơ trầm giọng nói:" Mãnh tốt, thắng mà không kiêu, bại mà không loạn, gặp mạnh càng mạnh, hãm tuyệt địa mà không sợ, biết chết chắc mà không chịu nhục."

Nói xong đứng dậy dẫn con ngựa màu mận chín rời chiếu ngục.

Kim Nhu Như sẽ làm ra loại chuyện gì, Vân Sơ không biết, nhưng Lý Trị đối xử với y một cách vô lễ, hắn thế nào cũng phải trả giá mới được, chịu nhục mà không đáp trả không phải là tính cách của Vân Sơ.

Không biết vì sao, khi mỗi người từ trong nhà lao đi ra, đều bất giác nhìn trời xanh, mây trắng bên ngoài, rồi nhìn mặt trời làm bản thân chảy nước mắt. Cứ như không làm thế thì uổng công vào nhà lao một chuyến.

Vân Sơ cũng vậy, đợi y lau hết nước mắt liền nhìn thấy một người y rất muốn đánh.

Người này toàn thân áo bào trắng, cưỡi trên lưng một con ngựa đen, trông vô cùng kiêu ngạo, từ xa đã lên tiếng:" Có đánh một trận được không?"

Vân Sơ lạnh lùng đáp:" Được!"

Tiết Nhân Quý đi tới gần mới nhìn thấy rõ tình cảnh của Vân Sơ như ốm nặng một trận mới khỏi, cả người lẫn ngựa đều chẳng còn chút sinh khi nào:" Không vội, mỗ gia có thể đợi được."

"Ngươi mượn dùng chức quyền Trường An phó lưu thủ của mỗ, ngươi giải thích thế nào đây?"

"Ngươi là Trường An phó lưu thủ, chẳng lẽ mỗ không thể sao?" Tiết Nhân Quý phất áo bào trắng, tay vuốt râu dài nửa thước:" Đo là ân điển mỗ cầu với bệ hạ, chuẩn bị phân cao thấp với ngươi."

Vân Sơ ngửa đầu lên trời hét một tiếng dài, rống vào mặt Tiết Nhân Quý:" Ngu xuẩn!"

Cảm giác của Vân Sơ bây giờ là y như con kiến đã nhảy ra khỏi đàn, đứng trên cái thìa, nhìn đàn kiến vẫn chạy vòng quanh miệng bát.

Tiết Nhân Quý chẳng qua chỉ là con kiến cường tráng nhất mà thôi.

Bởi thế Vân Sơ không thèm nói chuyện với hắn, thấy xe ngựa của Vân Na tới, giao con ngựa mận chín cho một hòa thượng, nhảy lên xe.

Vân Na định nhào vào lòng ca ca, nhưng nhanh chóng bịt múi tránh đi, nàng chưa bao giờ thấy ca ca thối như thế.

Tiết Nhân Quý vẫn cưỡi ngựa đuổi theo, ở bên ngoài nói cho Vân Sơ chọn thời gian, địa điểm, bọn họ quyết đấu với nhau một trận.

Nếu như là trước kia, Vân Sơ còn cân nhắc, nhưng sau sự thăm dò ghê tởm của Lý Trị, y không còn hứng thú nữa, vì vốn là cuộc chiến đấu của hai võ giả đỉnh cao, bây giờ biến thành hai con khỉ đầu chó đánh nhau rồi.

Vân Sơ không định làm khỉ để người ta chơi đùa, nếu tiết Nhân Quý muốn, y sẽ đứng ngoài cổ vũ hai con khỉ đầu chó Tiết Nhân Quý và Bùi Hành Kiệm đánh nhau.

Con người khi nhìn thấu thế giới rồi sẽ bước sang cảnh giới nhân sinh mới.

Nhưng sống trong cảnh giới đó vẫn cần có thực lực tương xứng với cảnh giới ấy, nếu không một người nhìn thấu hết tất cả lại không có sức để thay đổi sẽ vô cùng thống khổ.

Cứ nghĩ sẽ hiểu, bắt Khuất Nguyên đi làm mai mối, bắt Lý Bạch đi đào hố phân, cắt Đỗ Phủ đi làm khuân vác, bắt Tô Đông Pha đi làm thương cổ, không biết nỗi thống khổ thể xác có thể hóa giải nỗi thống khổ tinh thần của họ không?

Tiết Nhân Quý đợi mãi không có được câu trả lời của Vân Sơ thì bỏ lại tràng cười dài chế nhạo rồi đi.

Bình Luận (0)
Comment