Chiếu ngục rõ ràng là nơi để Lý Trị hồi ức khổ đau lẫn ngọt ngào, đồng thời là nơi hắn cảnh tỉnh bản thân, cho nên Vân Sơ theo hắn ăn một bữa cơm tù chẳng có gì đặc biệt.
Cơm nước chế biến cầu kỳ, nhưng nguyên liệu quá tệ, Vân Sơ dùng cả hai tay cầm bánh kê, tránh vụn bánh vương vãi khắp nơi.
Dưa muối thái rất nhỏ, nhưng chưa đảo qua dầu, vị muối quá nặng, ăn một miếng uống cả bát nước.
Lý Trị ăn hết bánh kê, lau tay nói:" Trẫm làm vậy là để chuẩn bị cho bản thân, tránh một ngày phải ăn thứ này lại không nuốt được."
"Bệ hạ không cần làm chuyện vô ích đó, thần có thể đảm bảo ở bất kỳ tình huống nào cũng có thể làm ra những món ăn tinh xảo."
"Mong là thế."
Ăn cơm xong, Vân Sơ và con ngựa mận chín lại được đưa về phòng giam, lần này ngục tốt khóa cửa phòng lại, nhốt cả hai với nhau.
Vân Sơ nắm lan can tiễn hoàng đế dần chìm vào bóng tối, không kìm được tiếng thở dài.
Nếu Vân Sơ đoán không nhầm thì tiếp theo hỏi chuyện y sẽ là Vũ Mị, nếu đúng như vậy thì chứng tỏ quyền thế của Vũ Mị đã tới quy mô nhất định.
Xưa nay Vân Sơ luôn được coi là thân tín của hoàng đế, vì thân phận này y mới có thể làm rất nhiều việc ở Trường An, nếu Lý Trị để Vũ Mị tới gặp y, vậy hắn có ý gì?
Khảo nghiệm sao?
Rào ~~~
Con ngựa mận chín lại đái rồi, còn ỉa một đống lớn. Vân Sơ vội kiểm tra, mặt tức thì biến sắc, phân lỏng, buổi sáng nay nó vẫn bình thường … vậy chỉ có một khả năng, Lý Trị tối nay cho nó ăn uống phủ phê, xem ra là có dự mưu.
Đợi tới khi Vũ Mị tới, toàn thân y toàn mùi phân với nước tiểu rồi.
Nghĩ tới đó Vân Sơ ép con ngựa mận chín nằm xuống, hai huynh đệ ngủ cùng nhau, về phần phân với nước tiểu thì kệ. Lúc này Vân Sơ chỉ bận tâm ý đồ của Lý Trị.
Mang một thân hôi thối gặp Vũ Mị chưa chắc là chuyện xấu.
Vũ Mị thích sạch, nghe Lý Hoằng nói, mẫu thân hắn một ngày thay mấy bộ y phục, có lần hắn ôm mẫu thân, đợi khi hắn đi rồi, chuyện đầu tiên nàng làm là đi tắm.
Thật không hiểu nữ nhân ngay cả thân nhi tử củ mình cũng chê, chẳng biết vì sao lại say mê sinh con cho Lý Trị thế.
Con ngựa mận chín vốn là ngựa hoang, nó thích ngủ trên phân nước tiểu của mình, như thế mùi của nó sẽ đậm hơn, có ưu thế trong việc xác định bầy của mình.
Bây giờ trên người Vân Sơ có mùi của nó, thế nên nó đối xử với Vân Sơ rất tốt, chuyên môn nhường ra chỗ rơm bị nó đái ướt để Vân Sơ ngủ.
Nửa đêm con ngựa mận chín vẫn đau bụng đi ngoài, Vân Sơ đoán Lý Trị trộn bã đậu vào thức ăn của nó.
Chết người hơn nữa là Vân Sơ cũng thấy đau bụng.
Thế là y cũng trốn vào góc điên cuồng xả một bãi, không chỉ con ngựa, mà cả y cũng bị hạ độc rồi.
Trong nhà lao tối tăm không có ánh sáng mặt trời, khi Vân Sơ ước chừng trời sắp sáng thì có hai ngục tốt đi tới, mở cửa mới Vân Sơ và con ngựa mận chín đều đã ỉa tới thoát lực ra ngoài, y trông vô cùng thảm hại nhếch nhác.
Đến hảo hán đúc bằng sắt cũng chẳng chịu nổi cả đêm tiêu chảy như thế.
Lúc này Vân Sơ mặt mày bơ phờ hốc hác, đi thôi chân cũng run run, còn ngựa mận chín càng thảm, vừa đi vừa ỉa.
Mùi hôi thối không có sức sát thương với đứa bé chăn cừu từ nhỏ như Vân Sơ, y không để ý, nhưng y biết mình đang thiếu chất điện giải nghiêm trọng, cần bổ xung nước muối đường gấp, nếu không có thể nguy hiểm tới tính mạng cũng không chừng.
Một người một ngựa đi vào phòng thẩm vấn của chiếu ngục, một tiểu thái giám mặt mày thanh tú nhìn bộ dạng thảm hại của Vân Sơ, khẽ đưa tay phẩy trước mũi, nói:" Đây là mãnh tướng cái thế của Đại Đường à?"
Vân Sơ mặt lạnh tanh nhìn tiểu thái giám:" Ngươi là thường thị bên cạnh bệ hạ à?"
"Không phải ...."
"Thế thì tốt lắm, ta còn cứ tưởng lại phải lần nữa chọc giận bệ hạ chứ."
Vân Sơ nói xong bật dậy, tay hóa thành chưởng chém thẳng vào cổ tiểu thái giám, nhát chém như rìu chặt đó khiến tiểu thái giám gãy cổ.
Nhìn máu từ mũi mắt tai miệng tiểu thái giám chảy ra, chết với vẻ mặt vô cùng kinh khiếp, Vân Sơ quay sang ngục tốt:" Chuẩn bị nước sạch, lão tử muốn tắm."
Ngục tốt chứng kiến cảnh đó vội vàng vâng dạ chạy đi.
Trong nhà lao tắm rửa chẳng cầu kỳ được, Vân Sơ sai ngục tốt trực tiếp hất nước lên người mình, gọi là tắm rửa, nói ra chỉ là muốn trừ hết mùi trên người thôi.
Cái trò này của Lý Trị vô nghĩa, với nhận thức của Vân Sơ về Vũ Mị, chỉ cần là người hữu dụng với nàng, dù toàn thân thổi rữa, kinh tởm không chịu nổi thì vẫn gặp, vẫn dùng.
Chẳng bằng giết tên tiểu hoạn quan ngu xuẩn nàng phái tới cho Vũ Mị khó chịu, cơ mà hi vọng không nhiều.
Đêm thì ỉa suốt cả đêm, sáng thì dùng nước lạnh tắm, Vân Sơ càng thêm yếu ớt, vừa rồi giết người tiêu hao hết sức lực của y.
Khi Vân Sơ tắm xong cho con ngựa mận chín thì thấy Kim Nhu Như.
Nữ nhân này bị hội chứng Stockholm tiêu chuẩn, Vũ Mị dày vò nàng người không ra người ma chẳng ra ma, vậy mà nằng còn vui vẻ làm việc cho Vũ Mị.
Mới đầu Vân Sơ còn nghĩ Kim Nhu Như chơi trò nằm gai nếm mật, không ngờ bây giờ nàng một lòng trung thành với Vũ Mị.
Nghe nói rất nhiều Hoa Lang Đồ ở Lạc dương bị bắt là nhờ Kim Nhu Như.
Một mỹ nhân như hoa, bây giờ trông như bà già, chỉ còn đôi mắt sáng linh động, cho thấy tuổi tác thật của nàng.
Bên cạnh chỗ Vân Sơ tắm cho ngựa có một cỗ thi thể hoạn quan, Kim Nhu Như hỏi nhỏ:" Trương Đoan bị quân hầu giết à?"
"Mỗ giết một tên hoạn quan sỉ nhục mình, chẳng biết hắn là ai."
Kim Nhu Như vịn tay lên vai một cung nữ tráng kiện, thở dài:" Trương Đoan nấu trà rất ngon, hoàng hậu thích hắn lắm."
"Vì hắn biết nấu trà nên có thể sỉ nhục ta?"
"Ý nô tỳ là hoàng hậu vốn muốn cùng quân hầu uống trà đàm thoại, giờ thì không còn người pha trà nữa rồi."
"Nói tới đạo pha trà thì ta là tổ tông, mang dụng cụ tới đây."
Lập tức có cung nữ mang toàn bộ đồ dùng để pha trà tới.
Vân Sơ lại đòi muối, đường.
Đợi nước sôi, Vân Sơ cẩn thận điều chế nước muối đường mà mình cần gấp, y thấy mình lại đau bụng rồi.
Bất đắc dĩ quay trở lại phòng giam đã bẩn thỉu tới không thể chịu nổi kia, thanh lý hết hàng tồn cuối cùng trong bụng. Lúc này nước muối đường y pha đã nguội, Vân Sơ cầm cả ấm lên tu cạn.
Kim Nhu Như thấy y uống hết nước trà, vội vàng nói" Hoàng hậu sắp tới rồi."
"Ta sao có thể gặp hoàng hậu ở nơi này, thêm vào bây giờ quá nhếch nhác, gặp hoàng hậu là thất lễ, cho ta ba ngày sau gặp hoàng hậu."
"Không gặp hoàng hậu quân hầu không ra khỏi chiếu ngục được đâu."
Vân Sơ khép mắt lại:" Chẳng qua là bàn việc ở thành Trường An thôi, nếu hoàng hậu muốn gì nên bàn với bệ hạ, để bệ hạ hạ chỉ, mỗ sao dám không nghe."
Kim Nhu Như muốn nói nhưng Vân Sơ đã nhắm mắt dưỡng thần, nhất thời không biết làm sao.