Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1008 - Q2 - Chương 025: Tấu Đối Trong Nhà Lao. (2)

Q2 - Chương 025: Tấu đối trong nhà lao. (2) Q2 - Chương 025: Tấu đối trong nhà lao. (2)

Vân Sơ kinh ngạc:" Bệ hạ, chẳng lẽ đem tiền đồng đúc thành trâu đồng thì giá trị của nó biến mất? Nó vẫn đứng đó sừng sững trong thành Trường An không một ai có thể đem về nhà, cũng không ai có thể nói trâu đồng là của hắn."

"Số trâu đồng đó mãi mãi thuộc về Đại Đường, chừng nào nó còn đứng đó thì toàn thế giới sẽ thấy Đại Đường giàu có an khang."

Lý Trị liên tục gật gù:" Được, coi như ngươi cãi cùn qua được chuyện này rồi, mặc dù trẫm biết trong đó nhất định có chuyện không ổn, có điều thể hiện thần uy của Đại Đường thì không hề sai."

"Giờ ngươi nói cho trẫm biết, khi ngươi cản Tiết Nhân Quý giết người, ngươi có ý gì, muốn dùng thể diện của trẫm thể hiện sự cương chính vô tư của ngươi sao?"

Vân Sơ thở dài:" Bệ hệ, tất cả là vì pháp luật, phát luật rất quan trọng, nay Đại Đường nam bắc tung hoành đâu chỉ vạn dặm, bách tính phía dưới cũng đủ mọi thành phần chủng tộc. Nếu như chỉ dựa vào nhân trị, bệ hạ không quản lý nổi."

"Năm xưa Tần Hoàng sở dĩ hạ lệnh sách cùng chữ, bánh xe cùng cỡ, thống nhất đo đạc toàn quốc, mục đích là vì một quốc gia đại nhất thống."

"Nay Đại Đường ta bất kể lãnh thổ hay bách tính đều hơn xa Đại Tần, bệ hạ cũng đang gặp phải vấn đề giống Tần Hoàng, làm sao đại nhất thống? Thần cho rằng trừ biện pháp Tần Hoàng đã làm còn khiến vạn dân cùng luật."

"Bất kể cư dân nam hải, bắc hải, hay Trung Nguyên, đều phải tiếp nhận sự ước thúc của cùng một điều luật."

"Không thể nào mỗi vùng một luật hay mỗi tộc một luật. Sở dĩ các tộc Đột Quyết, Hồi Hột phản loạn không ngừng, chính là vì luật pháp khác nhau, thuế thu không đồng nhất, khiến họ cảm thấy mình bị bóc lột, bị ngược đãi."

"Thần sở dĩ ngăn cản Tiết Nhân Quý tàn sát ở Trường An, một mình một thương kháng lại mệnh lệnh là vì, bệ hạ không cần để một tên võ phu thô bỉ như Tiết Nhân Quý làm chuyện đó."

"Bệ hạ muốn giết người, phái một ngục lại tới, tuyên đọc tội trạng, bắt lấy những kẻ bất mãn, dùng thanh đao luật pháp giết người."

"Không nên để tên đồ tể Tiết Nhân Quý ra tay, khiến cho người Trường An ai nấy bất an, tổn hại tới tiếng tăm nhân từ của bệ hạ."

Lý Trị mặt mày biến đổi liên tục, chỉ là trong bóng tối không thấy rõ. Hắn hít sau một hơi sau đó cau mày mũi hít hít, vừa rồi chết rất nhiều người, máu chảy ra khiến mùi vị ở nơi này không dễ chịu gì.

Hắn không bình luận gì về lời của Vân Sơ, chỉ vẫy tay:" Theo trẫm."

Nói rồi dẫn con gấu lớn khiếp đảm kia đi sâu vào trong chiếu ngục, Vân Sơ lặng lẽ dẫn con ngựa mận chín đi theo.

Khi đi ngang qua thi thể Lý Sùng Đức, Vân Sơ lắc đầu, kẻ này do Lý Nghĩa Phù an bài, y làm sao cho Lý Sùng Đức chút cơ hội sống sót được.

Đi theo con đường này chẳng có đúng sai, chỉ có lựa chọn và chịu trách nhiệm cho lựa chọn của mình thôi, còn lại là vớ vẩn hết.

Vân Sơ không nghĩ Lý Trị dễ dàng thả mình, nên khi hắn không dẫn y ra khỏi chiếu ngục, mà đi dạo vòng quanh, Vân Sơ không thất vọng.

Lý Trị xưng Đại Đường đang gặp được thịnh thế năm trăm năm mới có, nhưng trong chiếu ngục thì chật kín người.

Trong đó có không ít người Vân Sơ quen biết, từng thấy bọn họ đứng trên triều thương lượng quốc sự hoặc cãi nhau.

Khi ấy ai ai cũng khí vũ hiên ngang, ai ai cũng oai phong lẫm liệt, ai ai cũng hùng hồn trượng nghĩa, ai ai cũng vì Đại Đường hưng thịnh mà vắt óc cách. Bây giờ người nào người náy tóc tai bù xù, mặt mày hốc hác, hai mắt thất thần.

Những người nơi này trơ lỳ với sự xuất hiện của hoàng đế, có lẽ vì đã cầu khẩn rồi không ăn thua, hoặc có lẽ vì tổn thương đã quá sâu, lúc này ân điển của hoàng đế cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

"Có người phát hiện một nông phu giống Trường Tôn Xung ở Quỷ Môn đất Thục, nhưng khi trẫm phái người tới thì kết quả là lại biến mất."

Đối diện với câu nói bất ngờ của Lý Trị, Vân Sơ chẳng kinh hoàng, vì người thả cho Trường Tôn Xung bỏ chạy không phải y, mà là Lý Hoằng.

Cho nên Vân Sơ chỉ bình thản nói:" Trên đời này người giống người nhiều lắm, bệ hạ cần gì để ý một kẻ giống Trường Tôn Xung chứ?"

"Như ở mẫn cô viện Trường An, có một lão già giống hệt Chử Toại Lương, suốt ngày ăn nói linh tinh, còn tự nhân mình là Chử Toại Lương, có ai thèm để ý đâu."

Lý Trị gật gù:" Đúng thế, Trường Tôn Xung chết rồi, tuy trẫm đã xá miễn cho tội của hắn, nhưng hắn chẳng thể sống lại được."

"Còn ngươi thì sao, mộng tượng hoàn thành rồi ngươi sẽ định làm gì?"

Chuyện Lý Trị liên tục đổi đề tài chẳng ăn nhập gì với nhau như thế Vân Sơ quen rồi, nhìn bầu trời thở hắt ra:" Lúc đó thần còn ít tuổi, thích nghĩa chuyện viển vông, nói lời mạnh miệng, giờ mới nhận ra, chuyện đó đâu phải một đời có thể hoàn thành ... Đời này thần hẳn ở lại Trường An rồi, cũng không phải tệ."

Lý Trị dừng bước nhìn Vân Sơ:" Ngươi không cần phải mở thêm bốn cổng thành ở Trường An, đại tượng công bộ nói, lam vậy không có lợi gì, còn để lại ẩn họa cho Trường An, ngươi cố ý làm cho trẫm xem à?"

"Bệ hạ, nếu chẳng phải triều đình có quy củ thì thần đã chẳng muốn lấp lại bốn khoảng trống đó. Tín nhiệm giữa người với người chẳng phải dựa vào miệng nói mà là hành động thực tế, thần làm việc gì cũng bày rõ ra đó, không mang tâm tư gì cả. Trường An luôn của bệ hạ, không liên quan gì tới việc bệ hạ có ở đó không." Vân Sơ không giải thích cho việc làm của mình, dứt khoát đưa vấn đề này cho hoàng đế, tín nhiệm thành vấn đề của hắn không phải của mình:

"Xưa nay danh tướng nhiều như lông trâu, nhưng đế vương thiện đãi danh tướng lại chẳng có mấy."

"Thần quý trọng mọi thứ bây giờ, để sau này hậu thế có thêm một giai thoại hay về quân vương danh tướng."

Hiển nhiên lời của Vân Sơ vào tai Lý Trị rồi, hắn lẩm bẩm:" Trẫm có một loại bản lĩnh ..."

Nói được một nửa thì hắn dừng, Vân Sơ còn đang đợi, Lý Trị nói tiếp:" Mất mặt lắm, không nói nữa cũng được."

Vân Sơ gật đầu theo hoàng đế tiếp tục du ngoạn chiếu ngục.

Cho dù là chiếu ngục chăng nữa thì cũng làm gì có cảnh đẹp gì mà xem đâu, kỳ thực về cơ bản cũng như nhà lao huyện Vạn Niên thôi, chẳng qua là người ở đây giảo hoạt hơn, hung tàn hơn, cũng dã tâm hơn.

Bởi thế biểu hiện của họ cũng muôn hình vạn trạng, có nịnh bợ, có cầu xin, có trơ lỳ và cũng có căm hận.

"Mỗi khi trong lòng trẫm có tâm sự sẽ tới chiếu ngục một chuyến, đa phần là mặc thường phục."

"Sau khi nhìn bộ dạng những kẻ này, phiền lòng của trẫm dần tiêu trừ, Đại Đường chẳng hề sóng yên biển lặng như bên ngoài, vẫn có vô số kẻ lòng dạ bất trắc."

"Trẫm luôn phải cảnh giác với những kẻ nhòm ngó giang sơn của trẫm."

Vân Sơ không nói gì, chỉ lắng nghe, trong lòng đoán chừng Lý Trị sẽ tiếp tục truy sát Trường Tôn Xung.

Bình Luận (0)
Comment