Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1007 - Q5 - Chương 024: Tấu Đối Trong Nhà Lao.

Q5 - Chương 024: Tấu đối trong nhà lao. Q5 - Chương 024: Tấu đối trong nhà lao.

Con ngựa mận chín thấy chủ nhân kêu thê thảm cũng kêu theo, tiếng kêu của nó tựa rồng ngâm, thế là người kêu ngựa hí vang vọng chiếu ngục.

Những người khác thấy Vân Sơ cũng kêu rồi thế là không im lặng nữa, chỉ là mồm vẫn đau, kêu không rõ ràng, ú a ú ớ chẳng rõ kêu cái gì.

Chỉ có cấp sự trung Lý Sùng Đức gian cuối là hô còn rõ ràng, nổi bật hẳn so với đám đông.

Thế là chiếu ngục ồn ào chưa từng có.

Tiếng kêu làm con ngựa mận chín rất bất an, không ngừng đạp vó xuống đất, lấy cái đầu to đẩy Vân Sơ, ý bảo y mau mau mở cửa, chúng ta chuồn thôi.

Sau đó hoàng đế tới.

Một con gấu cực lớn hai màu trắng đen vẻ mặt lãnh đạm từ phía cuối cùng chiếu ngục đi ra.

Mỗi bước chân của nó tuy không phát ra âm thanh gì, nhưng nhìn bốn cái chân lớn đó, người ta tưởng chừng mặt đất đang rung chuyển. Vừa đi nó vừa hít hít tựa dã thú tìm mồi, ai nấy sợ hãi rúc sâu vào phòng giam.

Nhưng uy thế của nó chẳng giữ được bao lâu, đến khi nó ngửi thấy mùi Vân Sơ, con gấu thể trọng hơn bốn trăm cân quay đầu chạy.

Từ trong bóng tối một bàn tay trắng trẻo đưa ra tóm chuẩn xác lấy tai nó, con gấu lớn lập tức yên tĩnh, theo chủ nhân cái tay đó từ từ xuất hiện dưới ánh đèn u ám.

"Bệ hạ, thần oan quá."

Người đầu tiên phát hiện ra hoàng đế xuất hiện là Lý Sùng Đức vì phòng giam ông ta ở phía trong cùng.

Kỳ thực người này bị giam vào chiếu ngục chẳng oan uổng tẹo nào, khi hoàng đế hạ lệnh biên soạn Thị tộc chí, ông ta nhận tiền tài Lý Nghĩa Phù, liệt Lý Nghĩa Phù vào Lý thị Triệu Quận.

Làm thế thật ra không có vấn đề gì, hoàng đế muốn đàn áp thị tộc, đưa một kẻ xuất thân nghèo khó như Lý Nghĩa Phù vào Lý thị Triệu Quận, hạ thấp cả thị tộc này.

Nhưng ông ta ngàn vạn lần không nên xóa tên Lý Nghĩa Phù khỏi tộc phổ khi Lý Nghĩa Phù bì biếm quan tới Phổ Châu.

Đợi khi Lý nghĩa Phù quay lại triều đường, ông ta lại ngay trong đêm an bài cả nhà Lý Nghĩa Phù vào tộc phổ Lý thị Triệu Quận ... Lý Nghĩa Phù coi đây là sỉ nhục.

Thế là Lý Nghĩa Phù liên tục dồn ép, ông ta bị đẩy vào chiếu ngục chờ chết.

Lý Sùng Đức kêu quá thê lương làm Lý Trị giật nảy mình, khi hoàn hồn trừng mắt với ông ta.

Lập tức trong bóng tối có một cánh tay lớn vươn ra chộp lấy cổ Lý Sùng Đức, bẻ sang trái, chỉ nghe rắc một cái, đầu Lý Sùng Đức đổ xuống vai, máu từ mũi trào ra, không còn kêu nữa.

Cảnh này không ai thấy, mọi người chỉ nhìn thấy con gấu lớn, tiếng hô mỗi lúc một gấp.

Cũng không biết Lý Trị nói cái gì, song hắn đi qua nơi nào, nơi đó yên tĩnh, giống hệt Vân Sơ hôm trước.

Đợi hắn tới ngoài phòng giam của Vân Sơ, mỉm cười nói:" Kêu đi, sao ngươi không kêu nữa, để trẫm biết ngươi bị oan khuất mới phải vào đây."

Vân Sơ lắc đầu:" Thần khác bọn họ, thần vì một câu nói của bệ hạ mà vào đây, nên không oan."

"Đúng là không oan, đã vào trong chiếu ngục còn kêu oan, há chẳng phải nói trẫm là hôn quân không phân biệt được thị phi. Vân Sơ, trẫm có phải là hôn quân không?"

"Bệ hạ nhìn xa vạn dặm, sao có thể là hôn quân."

Nụ cười trên mặt Lý Trị tắt ngúm, vẻ mặt có phần dữ tợn:" Nếu trẫm không phải hôn quân, vì sao việc ngươi làm ở Trường An lúc nào cũng như nói với người khác, trẫm là hôn quân vô đạo?"

Con ngựa mận chín vì sợ gấu lớn mà người dán sát vào vách phòng giam, còn con gấu lớn vì sợ Vân Sơ mà thân thể cũng lùi sát tới vách tường đối diện.

Tên khổng lồ phía sau hoàng đế có vẻ đầu óc không tốt cho lắm, không ngừng lật đầu tội tù trong phòng giam đối diện bị hắn bẻ gãy cổ, còn đem đầu người ta xoay thành đủ tư thế.

"Nói đi, vì sao không nói, trẫm hỏi ngươi, ngươi không đáp cũng là đại bất kính, có thể kéo đi chặt đầu rồi."

Vân Sơ hít sâu, cơn giận này của Lý Trị không phải giả, xưa nay chỉ có người khác gánh tiếng ác cho hắn, chưa bao giờ mang tiếng ác thành toàn người khác, trong lòng hiển nhiên khó chịu:" Bệ hạ, nơi này mùi máu tanh đậm quá, hay là chọn chỗ khác, để thân tấu đối với bệ hạ."

"Ngươi xem, trẫm thuận tay giết hai mấy người, không phải hôn quân thì là cái gì? Sao không tham tấu trẫm, thế nào? Có cần viết một bản tấu giáo ngự sử đài, tham tấu trẫm tàn độc vô tình không?" Lý Trị dí sát mặt vào chấn song phòng gian như muốn nhìn rõ vẻ mặt của Vân Sơ trong phòng tối:

"Trẫm còn cho ngươi biết, trẫm sai Tiết Nhân Quý tới Trường An giết người vì báo thù cho Vi thị. Thế nào, có muốn tham tấu trẫm hoang dâm vô đạo không?"

"Cố gắng lên, nói không chừng có thể ép trẫm phải ra tội kỷ chiếu, khi đó trên Nhị bách ngũ ngươi thực sự vang danh thiên hạ rồi."

"Phải rồi, còn cả muội tử của ngươi nữa, không những làm loạn đại hôn của thái tử, đánh gãy tay Bùi thị lão phu nhân, làm trẫm mất hết thể diện."

"Vân Sơ, món nợ này chúng ta có phải nên tính rõ ràng không?"

Thấy Lý Trị bày ra bộ mặt mèo vờn chuột, vì giữ cho hắn chút thể diện, Vân Sơ gồng toàn thân, chốc lát sau nắn ra mồ hôi đầm đìa, biểu thị mình đang hết sức sợ hãi.

Thực tế, Vân Sơ không sợ hãi chút nào, vì phong giam không khóa, nếu tới bước đường cùng y ra tay, tên cự hán sau lưng Lý Trị không thể cứu viện.

"Bệ hạ làm sao từ trong chiếu ngục ra thế ạ?" Vân Sơ không cách nào phản bác lời Lý Trị, càng không thể tán đồng với hắn, nên lảng sang đề tài khác:

“Vì đại nội của trẫm thông với chiếu ngục, để trẫm bất kỳ lúc nào cũng có thể phát hiện ra thần tử bị oan. Hiển nhiên lần này không ai oan hết, bao gồm cả ngươi."

Vân Sơ vội nói:" Anh minh không ai hơn bệ hạ."

Lý Trị lúc lắc ngón trỏ:" Không không không, bây giờ câu này không ích gì với trẫm rồi. Nói cái khác đi, nói gì làm trẫm cao hứng, làm trẫm mềm lòng mà tha cho ngươi ấy."

Vân Sơ ngồi bệt xuống đóng rơm bị con ngựa mận chín đái ướt:" Bệ hạ đã xác định tình chất việc này rồi, vậy miệng của thần thành đồ trang trí thôi, nói nhiều sẽ khiến bệ hạ ghét."

Lý Trị cười nhe hàm răng trắng:" Được, không nói chứ gì, trẫm không giết ngươi, cứ giám ngươi ở đây tới khi thối rữa."

"Bệ hạ, thần kiếm cho bệ hạ hai mươi tư con trâu đồng."

"Đừng tưởng trẫm không biết, đám trâu đồng đó có ngươi chỉ có thể nhìn không thể dùng được, chẳng thể đem nung thành tiền đồng. Nay Đại Đường thiếu đồng, ngươi lại đem đồng đúc thành trâu đồng phế vật, ngươi biết tội chưa?"

(*) Lý Sùng Đức là nhân vật nhỏ trên lịch sử, thậm chí không rõ năm sinh năm mất, phần nói trong chương này gần như là toàn bộ ghi chép lịch sử về Lý Sùng Đức, chỉ khác sử chép Lý Sùng Đức tự sát trong lao ngục.

Bình Luận (0)
Comment