Có thể thả người khỏi chiếu ngục chỉ có hoàng đế, hoàng hậu, thái tử tối đa chỉ tính một nửa.
Hôm nay thái tử điện hạ tới thăm Vân Sơ, lại còn giúp chải lông ngựa nữa, rất nhiều người đã trông thấy, nhìn là biết ngay tình nghĩa không tầm thường.
Thái tử tới rồi, bệ hạ nói không chừng sẽ tới, ai chẳng biết Vân Sơ là thân tín được hoàng đế lôi từ vũng bùn ra.
Thế là đám người đó kêu gào càng hăng.
Vân Sơ tức muốn khùng luôn, đẩy cửa phòng giam đi ra, thuần thục tới chỗ ngục tốt nghỉ ngơi, kiếm một cái móc sắt rồi quay về. Cứ tới mỗi phòng giam y lại cho móc sắt vào một cái là tóm chuẩn xác một cái đầu, sau đó táng một phát vào mồm ...
Đi tới đâu là tiếng kêu oan biến mất tới đó, tới phòng giam cuối cùng người bên trong không kêu oan, nhưng Vân Sơ vẫn lấy móc sắt kéo đầu hắn ra.
Nhìn gương mặt râu tóc che hết cả ngũ quan, Vân Sơ hỏi:" Sao ngươi không kêu oan?"
Ngươi đó không cách nào nhìn ra tuổi tác, hai tay cật lực nắm lấy móc sắt, nói đứt quãng:" Vì sao lão phu phải kêu?"
Vân Sơ buông cái móc ra:" Không oan à?"
"Không oan."
"Vậy thì ngươi đáng chết, có điều nếu định dùng chiêu số khác người thu hút sự chú ý của ta thì vô ích thôi, dù ngươi có oan thì ta cũng không giúp đâu."
Nam tử cười:" Ngươi chắc chắn quá nhỉ."
Vân Sơ cũng cười:" Chứ sao, người vào đây khả năng bị oan không lớn, cho dù có là quan tốt thanh thiên trong miệng bách tính đi chăng nữa. Vào đây rồi chứng tỏ ngươi là kẻ thất bại trong đấu tranh thôi."
"Quan viên 2000 thạch, dùng sự thương xót với các ngươi không thích hợp, nếu ngươi lật ngược được tình thế, vậy đó là bản lĩnh của ngươi. Nếu không mùa thu đầu rụng xuống, mười tám năm sau làm lại là được."
Nam tử trầm ngâm:" Luận điệu của ngươi thật kỳ quái."
Vân Sơ nói chắc nịch:" Không có gì kỳ quái hết, bách tính có khả năng bị oan, quan viên hai nghìn thạch, bất kể kết cục thế nào cũng là do tự chuốc lấy. Ngươi ngồi nhà lao phải ngồi ra cảm giác ở phủ thần tiên, vì ngươi tự chọn mà."
Nam tử gật gù:" Ngươi nói có lý lắm, tại lão phu nghĩ không thông. Ngươi yên tâm, từ thời khắc này trở đi lão phu coi ngồi nhà lao là thú vui."
"Đấy ngươi xem, trong ba người đi cùng nhau ắt có thầy ta, câu này có ích lắm. Cho ngươi một ưu đãi, đợi bệ hạ tới, ngươi kêu to vào, ta sẽ giúp ngươi."
"Vì sao? Lão phu không cần."
Vân Sơ vừa đi vừa vẫy tay ngược ra sau:" Rảnh quá ấy mà."
Nam tử râu tóc che kín mặt lẩm bẩm:" Ngươi ngay cả tên lão phu cũng không hỏi, chỉ cho một nửa hi vọng là sao?"
Vân Sơ về phòng giam thì thiên hạ thái bình rồi, thấy con ngựa mận chín thò đầu nhìn mình, móc ra nắm đỗ tương đưa lên miệng nó, nghe nó nhai rôm rốp, Vân Sơ cảm thấy thế giới này bình thường.
Ngày hôm sau Vân Na được Lý Hoằng đưa tới, vừa mới thấy ca ca, Vân Na đã khóc to nhào vào lòng.
Vân Sơ đưa một tay ra giữ ngay lấy đầu Vân Na không cho nàng tiến tới:" Đừng khóc, để giành nước mắt khóc trước mộ của ta ấy."
Vân Na ngẩng đầu lên, đôi mắt to ậng nước:" Ca ca sẽ không chết đâu."
"Ta có phải rùa đâu, sao mà không chết chứ, con người ai chẳng chết, nếu muội cứ làm những việc khiến ta phải lo lắng, ta sẽ còn chết nhanh hơn."
Vân Na lắc tay Vân Sơ:" Không phải tại muội, tại hắn, đã biết không thể cưới muội còn đi trêu ghẹo muộn."
Vân Sơ trừng mắt với Lý Hoằng:" Ngươi chuẩn bị làm thế nào đây? Ngươi ôm mỹ nhân về, để muội tử ta một mình ở Tây Vực lẻ loi ăn cát à?"
Lý Hoằng nhìn Vân Na nói:" Ta sẽ kiếm cho nàng trăm bộ tộc, để cho nàng sai bảo."
Đối với thái độ hôn quân của Lý Hoằng, Vân Sơ rất hài lòng, nếu hắn mà lý trí xử lý việc này, Vân Sơ đạp hắn ra khỏi cửa.
Sau lưng Vân Na là Phật môn, bọn họ có nhu cầu của mình, lần này chuyện Vân Na làm ở Lạc Dương, quá nửa có phần của đám lão hòa thượng.
Chứ bảo Vân Na vì tranh giành ghen tuông mà đi đánh mẫu thân thái tử phi à? Vân Na ném thẳng cục đá vào mặt Lý Hoằng còn hợp lý hơn.
Vân Na mang tới cho ca ca rất nhiều món ngon, nhưng chỉ ba người được ăn, còn lại chỉ có thể đứng nhìn.
"Tối nay phụ hoàng sẽ tới gặp sư phụ." Lý Hoằng sau khi rót cho Vân Sơ mấy chén rượu, nói:
"Bây giờ ngươi còn theo dõi cả hành tung của phụ hoàng ngươi à?" Vân Sơ nheo mắt lại:
Lý Hoằng biết Vân Sơ lo lắng cái gì, vội giải thích:" Do mẫu hậu ta nói, mẫu hậu còn nói, phụ hoàng sẽ làm khó sư phụ. Có điều ta cảm giác mẫu hậu khang khác, như đang giận phụ hoàng, tựa có ý ly gián ta và phụ hoàng."
À, thế thì bình thường, Vân Sơ gắp viên thiên chiên cho vào mồm:" Ngươi định ứng phó ra sao?"
Lý Hoằng cười:" Đương nhiên hai người yếu hơn phải liên hợp lại đấu với người mạnh hơn."
Vân Sơ gật gù tán thưởng, thấy ba người một nhà bọn họ có thể biến tình thân thành quan hệ Ngụy – Thục – Ngô thời Tam Quốc, thực sự xứng với thân phận hoàng gia.
Vân Na gắp thêm thức ăn cho Vân Sơ, nói nhỏ:" Muội dày vò Bùi thị hai tháng nữa sẽ về Trường An."
Lý Hoằng rõ ràng là thở phào:" Nàng đợi mùa thu hẵng về."
Vân Na lắc đầu:" Không được, chuyện gì cũng có hạn thôi, tới lúc đó đại hôn của ngươi, ta thất bại trở về Trường An, sẽ phù hợp với mong đợi của tất cả mọi người."
Vân Sơ không nhìn thấy chút bi thương nào trên mặt Vân Na, không biết nên vui không, đứa bé này rốt cuộc không trưởng thành theo hướng y mong đợi, bắt đầu chuyển biến thành chính khách rồi.
Có thể nói từ khi Vân Na tới Lạc Dương gây chuyện khiến đại hôn Lý Hoằng phải trì hoãn, nàng đã đạt được thành quả.
Vì mọi người đã nhìn thấy Vân Na yêu Lý Hoằng, Lý Hoằng yêu Vân Na, Bùi thị nữ tuy mai mối cưới về, nhưng nhiều người thấy bất bình cho Vân Na, nhất là nữ tử trẻ thích xem sách tranh của Đồng Bản.
Khi cả thiên hạ đều biết Vân Na mới là người trong mộng của thái tử, hiển nhiên thái độ với nàng sẽ khác hẳn, được lợi chính là Phật quốc của nàng.
"Không cần phải ủy khuất bản thân, Vân Na là cô nương xinh đẹp, không lo không gả đi được, không lo không có người yêu thương."
Vân Sơ khẽ ôm Vân Na vào lòng, kể cả ái tình không làm nàng quá bi thương, làm những chuyện này cũng không phải điều Vân Na muốn, y hiểu chua xót trong đó.
Vân Na nhào vào lòng Vân Sơ khóc, khóc thất thanh, khóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, giống như hồi bé không được ăn hạn thát nướng vậy.
Lý Hoằng ở bên đi đi lại lại, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Vân Na khóc đủ rồi lên xe ngựa không chịu ra nữa, Vân Sơ bảo Lý Hoằng:" Đi đi, lần sau đừng tới nữa, phụ hoàng ngươi biết ngươi lại tới thăm ta, tối nay ta sẽ phải ngủ trên đóng rơm, con ngựa đáng thương cũng chẳng con cao lương mà ăn nữa."
Lý Hoằng lắc đầu, phụ hoàng phóng mắt nhìn cả thiên hạ, sao làm chuyện lặt vặt như vậy:" Không thể nào có chuyện đó."
Vân sơ chỉ cười, Lý Hoằng cũng đi.
Đến khi Vân Sơ về tới phòng giam thì mới biết mình sai rồi, hôm nay con ngựa mận chín không còn phòng riêng nữa, nó phải chung phòng với Vân Sơ.
Trong nhà lao không còn tiếng kêu oan, chỉ còn tiếng rên đau đớn của phạm quan, Vân Sơ đấm nương tay rồi đấy.
Ngựa không nằm ngủ, nên Vân Sơ đành nằm dưới chân nó, cái phòng giam đã nhỏ chứa một người một ngựa, trở mình cũng khó.
Sau khi con ngựa mận chín đái một bãi to lên đống rơm thì Vân Sơ mất luôn cả chỗ ngủ, vì thế y bám vào chấn song phòng giam giật đùng đùng hô to:" Oan quá bệ hạ ơi, thần oan quá!"
(*) Đậu má Vân Sơ, đang ngầu lòi như vậy, đừng tấu hề làm fan thất vọng.