Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1005 - Q5 - Chương 022: Trong Ngục.

Q5 - Chương 022: Trong ngục. Q5 - Chương 022: Trong ngục.

Cảm giác ở bên Vân Sơ giữa hoang nguyên thế này như bên cạnh có con sư tử đang ngủ say, mà xung quanh con sư tử đó có vô số mãnh thú dùng ánh mắt xanh lét nhìn bọn họ.

Phủ binh Trường An vang danh thiên hạ, từ Liêu Đông, Tây Vực, bất kể nam chinh hay bắc chiến, vô số trận chiến gian nan, vô số mất mát đã chứng minh sự dũng mãnh kiên cường của họ.

Đây là đêm mưa gian nan với Bách kỵ ti, nhưng đối với những phủ binh quanh năm tác chiến bên ngoài thì thực sự không đáng gì hết.

Giờ Khương Đồng thực sự dám khẳng định rồi, Vân Sơ một mình theo họ tới Lạc Dương là nể mặt vị đô đốc Bách kỵ ti hắn, cũng là nể mặt bệ hạ ở Lạc Dương.

Nếu y muốn phản kháng, vậy đó sẽ là một cuộc tắm máu thực sự.

Trong mưa gió truyền tới từng hồi sói tru, tiếp ngay đó có rất nhiều khỉ hú hét, muốn dùng lực lượng số đông xua đuổi dã thú hung ác. Có điều cũng chỉ là muốn mà thôi, thứ mãnh thú giết khỉ nhiều nhất là báo, nhưng báo luôn trầm lặng.

Buổi sáng, mưa đã tạnh, sương mù giăng giăng, có hai nông phụ vừa vặn đem bánh bao mới hấp, một bát cháo gạo nóng hổi, ngay cả đũa cũng khắc ba chữ "Nhà ăn lớn", nhiệt tình mời Vân Sơ rửa mặt ăn sáng. Khương Đồng vờ như không thấy.

Thậm chí đám Khương Đồng chỉ dám lôi bánh khô ra ăn, ngay cả xin Vân Sơ một cái bánh bao cũng không dám.

Cứ thế dọc đường đi, Vân Sơ lúc thì có quả dưa mới hái từ tay bà cụ, khi có nắm hạnh của thôn nữ, luôn có người mời y ăn cơm cùng. Còn về cơm nước ở dịch trạm, từ đầu tới cuối không ăn một miếng nào.

Cho tới khi Vân Sơ đứng ở trước Thần Vũ Môn của Lạc Dương, Khương Đồng phát hiện hai thương đội cùng đường theo họ tới Lạc Dương quay đầu bỏ đi, những hành cước thương nhân lẻ tẻ cũng tản hết, không vào thành.

Vân Sơ được đưa thẳng tới chiếu ngục ở bên Tử Vi cung.

Chiếu ngục của Đại Đường kỳ thực là một tòa thành trì, cổng thành dùng chữ triện viết hai chữ "chiếu ngục", làm người ta lập tức liên tưởng tới địa ngục.

Khương Đồng đứng ở cổng chiếu ngục thi lễ:" Thất lễ với quân hầu rồi, đợi ngài về Trường An sẽ tới nhà tạ tội."

Vân Sơ lạnh lùng nhìn hắn:" Bách kỵ ti phải nhắm vào kẻ đại gian đại ác, nếu gặp phải thứ giặc hại dân đó, Khương đô đốc cứ thẳng tay trừng trị. Chỉ hi vọng đô đốc trong thời gian mỗ gia trong này chớ cố ý đem chuyện bình thường gán lên cái danh đại gian đại ác, như thế không tốt cho Trường An, không tốt cho Đại Đường."

Khương Đồng nhìn xung quanh toàn là ngục tốt chiếu ngục, không nhiều lời, hắn nhận được chỉ lệnh đưa Vân Sơ bình an tới chiếu ngục, nay mục đích đã đạt được, hắn dẫn nhân mã rời đi.

Vân Sơ dắt ngựa hướng lên cổng thành hô:" Có kẻ nào còn thở không?"

Theo cùng tiếng quát đó, đại môn chiếu ngục mở ra, Vân Sơ nhìn thấy Lý Nghĩa Phù đi ra, nói:" Rốt cuộc vẫn trúng ám toán của ngươi."

Lý Nghĩa Phù dừng bước:" Chúng ta mồi hồi sư đồ, mỗ không tới mức ám toán ngươi, chuyện ngươi vào chiếu ngục là do bệ hạ, không liên quan tới lão phu."

"Quân hầu đá gãy sáu cái xương sườn của ngự sử Vi Thanh Tuyền, riêng tội đó đủ vào chiếu ngục, ngươi trách ai được?"

Vân Sơ nheo mắt:" Ta đã gẫy bốn cái xương sườn, hai cái dư ra do ngươi làm à?"

"Ngươi nên cảm tạ Hứa Kính Tông, nếu không phải có ông ta ở Trường An, có lẽ lúc này Vi Thanh Tuyền vì một đá của ngươi mà chết rồi."

Vân Sơ siết chặt nắm đấm bước tới một bước.

Lý Nghĩa Phù chợt thấy có luồng hơi lạnh chạy dọc từ chân lên đỉnh đầu, cảm nhận được nguy hiểm, ông ta nhảy ngay ra sau hét lớn:" Không ai hại ngươi hết."

Vân Sơ hừ mạnh:" Đợi mỗ gia về Trường An sẽ cho Vi thị đó biết thế nào là huyện lệnh phá gia."

Lý Nghĩa Phù không nhiều lời nữa:" Giao chiến mã cho ngục tốt đi, ta sẽ an bài phòng cho ngươi."

Vân Sơ cứ như chẳng nghe thấy, cứ dắt con ngựa mận chín theo, bất kể là Lý Nghĩa Phù hay ngục tốt đều không ngăn cản.

Thế là phòng giam bên cạnh của Vân Sơ biến thành chuồng ngựa của con ngựa mận chín.

Cuộc sống trong nhà lao thời nào cũng buồn chán như vậy, khi nhà lao mở cửa cho ra ngoài hóng gió phơi nắng, Vân Sơ dẫn con ngựa mận chín ra, đi một vòng sau đó kiếm chỗ ánh nắng tốt nhất, phơi nắng toàn thân ấm áp lại về phòng giam.

Khi Lý Hoằng tới thì Vân Sơ đang chải lông cho con ngựa mận chín, mùa hè tới rồi, nó rụng lông rất dữ, chẳng bao lâu y thu hoạch được một đống lông ngựa.

"Sư phụ kỳ thực có thể không tới." Lý Hoằng nhận lấy lược trong tay Vân Sơ, tiếp tục chải lông cho ngựa:

Vân Sơ dừng tay uống nước:" Lễ quân thần phải giữ, đó là quy củ, ngay cả bệ hạ cũng phải giữ quy củ. Ngươi nói thế chẳng lẽ tương lai ngươi không định giữ quy củ, làm gì tùy ý?"

Lý Hoằng cúi đầu không nói.

"Ngươi luôn muốn làm chuyện lớn, không biết chuyện ngươi làm ở Trường An đã thành chuyện cực lớn rồi. Năm ngoái cải trắng ở Trường An đạt tới hơn 200 vạn đảm, ba vạn nông hộ hưởng lợi trực tiếp. Năm ngoái ta cũng ăn hơn trăm cân cải trắng. Hỏi trong thiên hạ, ai dám nói đó là chuyện nhỏ?"

"Phụ hoàng, mẫu hậu không thèm để ý."

Vân Sơ hừ mạnh:" Đó là vì ngươi không để ý, hành tím đã thành thứ rau củ không thể thiếu trong bữa cơm của người Trường An, củ cải ngọt phổ biến khắp Quan Trung, phàm nhà nào có ít đất dư đều thích trồng củ cải ngọt."

"Củ cải ngọt có thể đem nấu đường, có tượng nhân giỏi còn nghĩ ra cách làm đường phèn bằng cách kết tinh, tạo ra đường ngọt như mật."

"Bách tính Trường An vẫn nhớ việc ngươi làm, gọi đó là đồ Đông Cung."

"Ta hỏi ngươi, ngươi còn muốn cái gì? Còn muốn làm chuyện lớn gì?"

"Với ta, chuyện lớn hơn nữa chỉ có mưu phản thôi, ngươi định mưu phản à?"

Trẻ con hoàng gia tốc độ trưởng thành quá kinh người, không phải do giáo dục được tiếp nhận, mà do hoàn cảnh sinh tồn.

Lý Hoằng vẫn không nói gì, cũng không nói tới Vân Na, nhưng từ thái độ đó có thể thấy, thời gian qua hắn sống như chết.

Con ngựa mận chín được chải hết lông rụng, chỉ còn lại lớp lông mới mọc ra, đứng dưới ánh nắng trông giống nó đã đổi mầu rồi vậy.

Xong việc Lý Hoằng cũng về, hắn không nói nhiều, cứ như tới đây chỉ để chải lông cho ngựa thôi vậy.

Tối hôm đó Vân Sơ phát hiện đệm lót dưới sàn nhà lao không còn nữa, cơm không có rượu, thức ăn cũng thiếu đi một món.

Yến mạch nấu chín mà con ngựa mận chín thích ăn cũng không còn, cao lương thay thế.

"Oan quá, bệ hạ, thần oan quá ..."

Trời tối một cái là tiếng kêu oan vang vọng nhà lao, cứ như ai nấy gặp phải khốc hình, cho nên mới nhận tội vậy.

Vân Sơ từ chỗ ngục lại có được danh sách phạm nhân, trong số đám khốn kiếp đó có tám thành trở lên từng bắt chẹt thương cổ tới từ Trường An.

"Câm mồm lại."

Miệng Vân Sơ phun ra sấm, chiếu ngục tức thì yên tĩnh ngay, nhưng chẳng được bao lâu, Vân Sơ nhận ra mình sai lầm thế nào. Đám khốn kiếp chuyển sang hô "quân hầu, tiểu nhân oan quá". Ai nấy hi vọng có thể khiến vị hầu gia rất có khả năng được thả ra kia để truyền lời tới hoàng đế, để hoàng đế nhớ tới chuyện tốt của họ ...

Bình Luận (0)
Comment