Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1004 - Q5 - Chương 021: Khủng Bố Thật Sự.

Q5 - Chương 021: Khủng bố thật sự. Q5 - Chương 021: Khủng bố thật sự.

Mùa mưa ở Lạc Dương tới sớm hơn ở Trường An một chút, bởi thế khi Vân Sơ xuất phát ở Trường An thì Tử Vi Cung Lạc Dương tắm mình trong cơn mưa tầm tã.

Mưa chỉ hơi lớn một chút Mang Sơn ở đường chân trời đã không thấy nữa, Vũ Mị ôm bụng gian nan ngồi xuống, nhưng không thấy bàn cờ dưới chân nữa.

Lý Trị đẩy bàn cờ tới, đây là ván cờ tàn cuộc, cùng lắm thêm bảy tám quân nữa là kết thúc.

"Nữ nhân mang thai thay y phục nhiều, bệ hạ đừng chê." Vũ Mị thờ phù phù cho đều lại:

"Đây không phải là lần đầu nàng mang thai, không phải lần đầu trẫm trải qua, có gì đâu chứ."

Vũ Mị đặt một quân cờ đen lên bàn, ăn cờ trắng của Lý Trị:" Vì một nữ tử, bệ hạ dùng tới mãnh tướng, thanh trừ hai nhà chỉ phái một ngục lại là có thể xử trí, xem như đề cao ả rồi."

Lý Trị cũng đặt một quân cờ trắng xuống, lấy quân cờ đen chết chắc ra:" Nói chuyện với sư tử thì phải phái mãnh hổ đi. Tên Nhị Bách Ngũ năm nào bất tri bất giác biến thành trọng thần rồi, y ở Trường An đã lâu, rất được lòng người nơi đó, không thể xem nhẹ được."

"Thần thiếp không tin Vân Sơ lại không biết tâm ý của bệ hạ, không cần phải làm tới mức đó."

"Y hiểu đấy, nhưng y vẫn ra tay ngăn cản thôi, nếu y không ra tay không còn là Vân Sơ nữa."

"Người thương xót kẻ yếu đều là người cao ngạo, nghĩ kỹ thì Vân Sơ đúng là người thế thật, xem ra thần thiếp đánh cược với bệ hạ sẽ phải thua rồi."

Lý Trị đặt quân cở cuối cùng xuống chỗ không thể không đặt, kết thúc ván cờ, tay khác đã nhéo tai con gấu lớn, nhìn mưa như trút ngoài điện, khoan khoái nói:" Cho trẫm ba mươi năm nữa, trẫm nhất định cho nhân gian một Đại Đường hùng mạnh, giàu có."

"Chỉ là mọi thứ cứ lộn xộn, chẳng có chút trật tự nào cả." Vũ Mị theo thói quen ôm bụng, bụng nàng to lắm rồi, đi lại, đứng lên ngồi xuống đều rất vất vả:

"Lộn xộn mới có sức sống, nàng tin không, hai năm qua lộn xộn như thế mà thu nhập của Trường An năm ngoài hơn năm kia gấp rưỡi, còn thu nhập năm ngoái của Lạc Dương lại hơn năm kia gấp đôi. Trẫm chợt phát hiện ra, thuế thu của triều đình tăng lên không liên quan nhiều tới đại địa chủ đó."

Vũ Mị vội nói:" Bệ hạ, nông tang mới là căn bản của Đại Đường."

Lý Trị gật đầu:" Hoàng hậu nói không sai, nhưng nông tang này là chỉ nông tang nộp thuế cho trẫm, chứ không phải là nông tang nhìn thì hưng thịnh, lại chẳng liên quan mấy tới trẫm."

"Trẫm phái bách kỵ ti tới huyện Trung Mưu tra, kết quả làm trẫm không ngờ. Năm ngoái, người nộp thuế nhiều nhất là một địa chủ tên Tôn Lão Thật, trong nhà ông ta có 1400 mẫu ruộng, nộp thuế lại nhiều hơn người thứ hai ba thành, trong khi ruộng của ông ta lại chỉ bằng một nữa."

"Hoàng hậu, nàng đoán xem vì sao?"

Vũ Mị biết lúc nào giả ngốc thỏa mãn hư vinh của hoàng đế, ra vẻ nổi giận:" Hộ đứng thứ hai nhất định là trốn thuế rồi."

Lý Trị mỉm cười xua tay:" Không phải, không phải đâu, người ta không trốn thuế. Huyện lệnh huyện Trung Mưu trước là chủ bạ của huyện Vạn Niên, nhờ lập công mà thăng lên làm huyện lệnh của Trung Mưu, coi như viên quan có tài, làm quan cũng chính trực thanh liêm."

"Kết luận là triều đình nhiều năm qua thi ân tràn lan, mà mục tiêu thi ân cũng sai, toàn bộ để đại địa chủ hưởng lợi."

"Thi ân đúng người mới là thi ân, nếu không sẽ là tai họa. Trẫm thấy hắn nói rất đúng, sau này triều định phải nghiên cứu kỹ đối tượng thi ân mới phát ra."

Vũ Mị sắc mặt khó coi:" Bệ hạ muốn thu hồi lại quyền thi ân sao?"

Lý Trị nhìn nàng:" Ân uy xuất phát từ trên mới gọi là ân, nếu không là lòng dạ khó lường."

Vũ Mị đứng dậy, động tác rất dứt khoát chẳng hề giống bà bầu chậm chạp khi nãy, nàng chẳng nói gì đã đi ngay, để lại Lý Trị ở đó.

Lý trị có vẻ đã quen với hành vi vô lễ của Vũ Mị, bất kể Vũ Mị phản ứng thế nào, hắn việc cần làm vẫn phải làm, việc nên nói vẫn phải nói.

Nếu không để lâu, chuyện tiếm việt sẽ thành thói quen.

Từ Trường An tới Lạc Dương chỉ hơn hai trăm dặm, với khoái mã mà nói hai ngày một đêm là tới rồi, nhưng đám Vân Sơ lên đường chưa bao lâu thì gặp mưa.

Khương Đồng muốn dừng lại nghỉ ngơi, Vân Sơ vẫn câu nói đó, không nên để bệ hạ đợi lâu, khoác lên người thứ kỳ quái giống áo tơi, kiên trì đi đường ban đêm.

Đuốc bằng nhựa thông liên tục bị nước mưa làm tắt, đội nhân mã chật vật tiến lên trong bùn, đi mỗi bước đều là sự dày vò.

Thế rồi bỗng nhiên Vân Sơ nhặt được một cái đèn bão ở cây tùng bên đường, cây đèn này hiển nhiên không phải là thứ bình thường, lửa rất sáng, bất kể lay động thế nào, dầu bên trong cũng không tràn ra.

Bọn họ đi tới nửa đêm, mưa đột nhiên lớn lên, không cách náo tiếp tục đi nữa, nếu không sẽ nguy hiểm, phải nhanh chóng kiếm chỗ trú. Song lúc này bốn bề tối om, trước không có thôn, sau không có thành, đám Khương Đồng đang không biết làm sao thì phát hiện ra, Vân Sơ lại từ hốc cây tùng bên cạnh lấy ra vải dầu, mấy ống ắt dài. Không lâu sau một cái lều xuất hiện giữa hai cây tùng thấp.

Làm Khương Đồng thấy khó tin nhất là Vân Sơ còn lấy ra một cái lò nhỏ, ném vào mấy miếng than, sau đó nấu quán quán trà. Nhìn Vân Sơ thong thả uống trà ấm vào bụng, những người còn lại đứng trong mưa gió cảm giác câm nín.

Uống xong trà Vân Sơ dùng mũ trụ của Bách kỵ ti nấu yến mạnh cho con ngựa mận chín ăn, yến mạch còn cho ít muối, làm nó thích thú phì mũi liên hồi.

Sau đó Vân Sơ còn dùng than nướng một miếng thịt trâu thượng hạng, cực kỳ quá đáng là miếng thịt trâu đó được tẩm ướp sẵn, Vân Sơ chỉ đặt lên than nướng là mùi thơm ngào ngạt lan đi.

Mọi người vây quanh lều nhìn Vân Sơ ăn thịt trâu, tới khi Vân Sơ lấy ra nửa con gà, nắm bột mỳ, nấu bát mỳ gà ăn xong mới treo võng lên trong lêu đi ngủ.

Vân Sơ ngủ rất thoải mái, đám Khương Đồng nhìn hành vi của Vân Sơ thì ai nấy kinh hồn táng đởm.

Bởi vì điều này chứng tỏ rằng xung quanh đây có rất nhiều người đang bảo vệ hộ tống Vân Sơ, may mà họ không dám có bất kỳ hành vi vô lễ nào.

Khương Đồng ở Trường An, thậm chí là Đại Đường cũng là nhân vật có thể khiến trẻ con nín khóc, nhưng đêm nay hắn cảm nhận được thế nào là khủng bố thực sự, người ta không có bất kỳ hành động đe dọa nào cũng khiến tất cả khiếp sợ.

Nếu Vân Sơ muốn giết bọn họ, y thậm chí còn chẳng cần động đậy một ngón tay.

Bình Luận (0)
Comment