Tiếng Vân Sơ vang vang cả con đường, không ai trả lời.
Tuy hào môn thế gia Hà Bắc, Sơn Đông trải qua chuyện này có lẽ hoàn toàn quy phục hoàng đế, vinh quang xưa không còn, nhưng thế lực mới cũng xuất hiện rồi.
Vị Vi phu nhân này, bất kể là tự phát chuẩn bị thay thế thế gia Sơn Đông, Hà Bắc đã suy yếu, hay là phụng hoàng lệnh tới lấp vào khoảng trống thế gia, Vân Sơ cũng phải ứng phó.
"Chúng ta thế nào cũng phải đại chiến một trận, chỉ sợ tới khi đó không do chúng ta tự quyết nữa đâu." Tiết Nhân Quý đột nhiên nói, nhìn Vân Sơ đứng giữa vòng vây mà vẫn ngạo nghễ như vậy, hắn ngứa ngáy muốn đấu với y một phen:
Vân Sơ nhìn thi thể vị lữ soái già kia, nói với Tiết Nhân Quý:" Ta mang thi thể ông ta đi."
Tiết Nhân Quý từ chối:" Không được, ta phải đem về chặt đầu thị chúng, nếu ngươi mang về, còn chôn cất đàng hoàng, sau này sẽ có người học theo ông ta, quân kỷ của lão tử vứt đi à?"
"Sau này ngươi đừng vươn tay vào quân doanh của ta, nếu không ta chặt tay ngươi, quyết không nương tình."
Vân Sơ cứ nắm đai lưng ông ta xách lên, đặt trên con ngựa mận chín, lần nữa hỏi Hứa Kính Tông:" Thị trung nếu không có ý chỉ cả bệ hạ bắt ta thì ta đi đây."
"Bắt ngài là việc của Bách kỵ ti, không phải của lão phu." Hứa Kinh Tông chắp tay thở dài:" Hơn một năm không gặp, bệ hạ rất nhớ quân hầu đấy. Còn nữa, muội tử ngài ở Lạc Dương quá ngang ngược rồi, đánh gãy tay mẫu thân thái tử phi, ngài không định tới ước thúc à?"
Vi phu nhân nói:" Nếu quân hầu cần, thiếp thân có thể bôn tẩu vì Phật nữ."
Vân Sơ cứ thế dẫn con ngựa mận chín đi thẳng, không đáp lời một ai hết.
Tiết Nhân Quý cau mày, có điều cuối cùng không ngăn cản Vân Sơ mang thi thể vị lữ soái kia đi.
Chuyện không dễ dàng gì mới khống chế được, hắn không muốn chọc giận con sư tử trên lãnh địa của nó.
Hứa Kính Tông vuốt râu cười khà khà:" Kết quả không tệ."
"Vân Sơ ghét đấu đá, ghét khốc lại." Tiết Nhân Quý nghĩ, nói không chừng y ghét luôn cả hoàng đế:" Quân tử có điều nên làm, có điều không nên làm, điểm này ta kém xa y."
"Vị quân tử đó đúng là khác người." Hứa Kính Tông khẽ lắc đầu, quay sang Vi phu nhân rơi vào trầm tư:" Phu nhân chớ trách, Vân Sơ thô bỉ vô lễ, nổi danh quốc triều."
Vi phu nhân nhún eo:" Thiếp thân không thấy vô lễ, ngược lại còn thấy đó mới là bản tính nam nhân."
Vân Sơ có trí tuệ tới mấy cũng không thể ngờ rằng, Tiết Nhân Quý giết Thôi thị, Lục thị là một kế nho nhỏ của hoàng đế.
Thậm chí khả năng là để lấy lòng mỹ nhân.
Hứa Kính Tông biết hoàng đế suốt một thời gian dài chỉ có một con gấu lớn béo múp bên cạnh, cho nên kiếm một tuyệt sắc quả phụ hiến lên, cái này đúng là gãi đúng chỗ ngứa của Lý Trị.
Sau đó lão tặc đang làm lão sư cho thái tử thoáng cái khôi phục quan chức, tiếp tục làm thị trung, cũng tức là một loại tể tướng của Đại Đường.
Vân Sơ vừa mới đi tới giữa Chu Tước đại nhai thì Đô đốc Bách kỵ ti Khương Đồng mang vẻ mặt áy náy dẫn hơn hai trăm người bao vây y,
Một vị hồng bào ngự sử đi lên, mặt mày uy nghiêm định nói gì đó, gặp phải ánh mắt không chút cảm xúc của Vân Sơ, biết điều câm mồm.
Trên Chu Tước đại nhai vẫn người qua kẻ lại, có điều ai chú ý kỹ sẽ thấy rất nhiều người đẩy xe kỳ thực đi qua đi lại mấy lượt rồi, nhìn thấy Vân Sơ lành lặng, những kẻ áp giải cũng không có vẻ gì mang ác ý mới nhanh chóng tản ra, ẩn vào những con ngõ lớn nhỏ.
Phu phen tẩu tốt chén lấp kín Chu Trước đại nhai, người của hào môn thế gia đại bộ phận đứng trong nhà mình, nhìn Vân Sơ dẫn ngựa chở một cỗ thi thể không rõ tên, sau đó bị người Bách kỵ ti bao vây.
Lư Đình đứng bên đường, hướng về phía Vân Sơ vái thật sâu.
Vân Sơ mệt mỏi nói với ông ta:" Chuyện kết thúc rồi, sau này sống quy củ vào, bệ hạ không truy cứu nữa, nhưng chớ làm bừa ở Trường An ta. Các ngươi chỉ cần làm đúng quy củ, nơi này sẽ có một chỗ giành cho các ngươi."
Lư Đình không nói gì hết, lại lần nữa thi lễ, sau đó rất nhiều người thi lễ với y, có người quỳ xuống bái lạy.
Về tới huyện nha, thi thể của vị lữ soái già được đưa đi, ông ta sẽ có một tang lễ xứng đáng, con cháu ông ta sau này sẽ an cư ở Trường An, coi ông ta là tổ tông cung bái, tế tự.
Một ông già vô danh mới chính là công thần ngày hôm nay, không phải thứ mưu kế rắm chó gì đó của hoàng đế, nếu lúc đó không phải ông ta lý trí không tấn công Vân Sơ, Trường An lúc này đã không yên bình như vậy.
Vân Sơ mời Khương Đồng vào quan giải, sai người dâng trà lên, bấy giờ mới nói:" Có cần ta thay quan phục tiếp chỉ không?"
Khương Đồng chắp tay:" Bệ hạ nói nhớ quân hầu, mời ngài tới chiếu ngục Lạc Dương ở một hồi ... Vi ngự sử, mời ngài giải thích cho quân hầu đi."
Vân Sơ uống một ngụm nước:" Nếu đã kiếm ăn ở Trường An, vậy thì ngoan ngoãn tuân theo quy củ của Trường An."
Vi thị Kinh Triệu cũng là thế gia đại tộc có tiếng, tuy không thể bằng Ngũ tính thất vọng tự ngạo là Hoa tộc ngàn năm, nhưng không phải loại hào tộc mới nổi có thể so được.
Lúc nãy bị một ánh mắt của Vân Sơ làm ngậm miệng, Vi Thanh Tuyền rất xấu hổ, hừ một tiếng:" Không tuân thủ thì sao?"
Vân Sơ chân trái làm trục, chân phải quất ra như roi, Khương Đông mới đưa tay ra chưa kịp hét lên thì nghe tiếng uỳnh, cả người Vi Thanh Tuyền xô nát cửa sổ bay ra ngoài.
Khương Đồng nhảy lùi hai bước, tay đặt lên chuôi đao:" Quân hầu, ngài cố tình kiếm chuyện à?"
Vân Sơ ngồi vào chỗ, tiếp tục uống trà:" Chỉ có quan lớn 2000 đảm mới có tư cách vào chiếu ngục, ta là huyện lệnh nho nhỏ chưa đủ tư cách. Nếu mà tội nhẹ quá, khó tránh khỏi có người đàn hặc bệ hạ lạm dụng hình phạt, vừa vặn thêm tội danh ẩu đả ngự sử, vào chiếu ngục hỏi tội là đáng, thế thì không ai có thể nói bệ hạ nữa."
Người ta mở miệng đóng miệng vì hoàng đế, Khương Đồng ngoài cười khổ ra thì còn có thể làm gì được?
Đột nhiên có người phá cửa sổ huyện tôn bay ra, mọi người vội vàng mở cửa sổ nhìn thấy huyện tôn vẫn ngồi uống trà, không có lệnh gì, họ đóng cửa vào làm việc tiếp.
Khương Đồng chạy tới kiểm tra thương thế Vi Thanh Tuyền, chưa chết, nhưng gãy bốn cái xương sườn rồi, thế nào cũng phải nằm giường nửa năm, sai người đưa tới thái y viện chưa trị.
Nhìn Vi Thanh Tuyền bị đưa đi Vân Sơ không sợ trong thời gian mình không có ở Trường An, có kẻ giở trò nữa, nước cũng uống rồi, chủ động nói:" Đi thôi, muộn nữa không kịp tới dịch trạm đâu."
"Ngày mai đi cũng được, không vội." Khương Đồng chẳng biết nói gì hơn với phạm nhân đặc biệt này:
"Bệ hạ đã nhớ ta, vậy không thể để bệ hạ đợi lâu được." Vân Sơ nhảy lên ngựa, nói với đám Lưu chủ bạ ra tiễn biết:" Trông nhà cho kỹ, ta đi rồi về."
Nói rồi thúc ngựa rời huyện nha, không gặp Ôn Nhu, Lưu Nhân Quỹ, càng không cáo biệt người nhà, hướng thẳng tới Lạc Dương.
(*) Các cầu thủ khi đá bóng mệt, họ ra uống nước không nuốt mà nhổ đi, Vân Sơ cũng làm như thế đấy. Bởi vậy đừng nói Vân thị xuất hiện một tên dã nhân uống nước lã nhé.