Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1002 - Q5 - Chương 019: Giữa Trùng Vây.

Q5 - Chương 019: Giữa trùng vây. Q5 - Chương 019: Giữa trùng vây.

"Ý chỉ đâu??" Vân Sơ đứng dậy, đưa tay ra:

Tiết Nhân Quý không đưa, còn chế nhạo:" Ta cứ nghĩ ngươi làm huyện lệnh Trường An bao năm như vậy, môn sinh cố cựu cả ngươi trải khắp Trường An rồi, không ngờ quan hệ của ngươi kém vậy."

"Lưu thủ phủ, tả hữu đài các, thập lục vệ, đại lý tự, hình bộ, binh bộ đều biết nội dung hoàng mệnh, không ngờ chỉ ngươi và Ôn Nhu không biết."

Cảm thấy sức lực phục hồi tám phần, Vân Sơ ra bên kênh, vốc nước, ngậm ngụm nước súc miệng:" Vì bệ hạ biết ta sẽ không cho ngươi lạm sát người vô tội ở Trường An này, không nói cho ta, để ta giết hết thứ giặc hại dân các ngươi."

"Ta là quân nhân làm theo lệnh, đây không phải là điều ta có thể khống chế."

"Chẳng sao, từ hôm nay ngươi là thứ giặc hại dân rồi, thế nào, đánh một trận chứ?"

Tiết Nhân Quý lắc đầu:" Ý chỉ bệ hạ chưa hoàn thành, ta không đánh với ngươi."

"Thế nào, giết bao nhiêu thân vệ của ta như thế còn chưa phát tiết hết lửa giận à? Hay ta cho một số nữa tới để ngươi phát tiết chiến ý trong lòng??"

"Đám người đó không thể gây tổn hại cho bệ hạ và Đại Đường xong lại có thể sống vui vẻ bình an ở Trường An được, như thế mới công bằng, đúng không?"

Mấy năm qua Vân Sơ tiến bộ, Tiết Nhân Quý cũng không dậm chân tại chỗ, nhìn qua tựa hồ hắn vẫn thế, kỳ thực đã từ một võ tướng đơn thuần trở thành một chính khách có lập trường rồi.

Vân Sơ súc miệng ba lần, phun nước từ miệng ra, cầm lấy mã sóc chĩa về phía Tiết Nhân Quý: "Đừng đụng vào những người hai bên Chu Tước đại nhai, tiền của họ đã được ta thu lấy đúc thành trâu đồng hiến lên cho bệ hạ, coi như đã lấy tiền chuộc tội rồi."

Tiết Nhân Quý thấy Vân Sơ đứng đó bất động như núi, cũng thấy khó nhằn, nghĩ một lúc nói:" Người bệ hạ vứt bỏ, ngươi dám nhặt về dùng à?"

Vân Sơ lắc đầu:" Ngươi đừng hòng vu khống ta, trong chuyện này có rất nhiều đạo lý phú quốc cường dân, không phải loại chỉ biết giết chóc như ngươi có thể hiểu được."

"Người nghèo có giá trị của người nghèo, người giàu cũng có giá trị của người giàu, phải nắm được mức độ trong đó, vậy mới là phúc của Đại Đường."

"Ý chỉ của bệ hạ với ta chính là đạo lý lớn nhất." Tiết Nhân Quý giơ ý chỉ lên, nói lớn:" Ý chỉ của bệ hạ phải chấp hành đến cùng."

Vân Sơ tin, bất kể là hoàng đế hay hoàng hậu, cùng với đám đại thần ở Lạc Dương, chỉ cần là người có chút đầu óc sẽ không để Trường An rơi vào cảnh như Tương Châu.

Lạc Dương bây giờ Bách kỵ ti hoành hành, tùy ý xông vào nhà tra xét, chỉ cần chút sơ xuất cũng có thể mất mạng, nếu biến Trường An cũng thành như thế, dù Kiệt Trụ cũng không khốn kiếp như vậy.

Nếu y sai, nếu hoàng đế thành thứ khốn kiếp, vậy thì không cần khách khí nữa rồi, Vân Sơ lắc đầu sang hai bên, phát ra những tiếng răng rắc:" Ta không thể kháng chỉ, vậy ta giết ngươi là được, bệ hạ có thể sai kẻ khác tới thực hiện ý chỉ này, có điều tới kẻ nào, ta giết kẻ đó."

"Vân Sơ! Ngươi điên rồi!" Tiết Nhân Quý thấy Vân Sơ tiến tới từng bước, tuy chậm nhưng vô cùng kiên định, mỗi bước chân là khí thế của y lại dâng lên một phần, trong lòng hắn có chút bực tức:" Ta không tin ngươi dám giết ta."

"Có giỏi đứng im đó, ngươi sẽ biết."

"Ngươi làm thế không giải quyết được gì cả, chỉ khiến tình hình tệ hơn thôi, ngươi không nghĩ tới người nhà của ngươi sao."

Đám thân binh của Tiết Nhân Quý bắt đầu nhốn nháo, Vân Sơ là ai, bọn họ biết rõ, nhưng dù là ai cũng không thể tổn hại tướng quân của họ, đồng loạt rút hoành đao.

"Các ngươi lui ra, không ai được can thiệp vào." Tiết Nhân Quý tức điên rống lên, nếu hôm nay hắn đơn đả độc đầu giết chết Vân Sơ, có lẽ chuyện còn có chút khả năng vãn hồi, nếu cả đám ùa lên băm vằm Vân Sơ thì chỉ sợ sẽ có một hồi tắm máu lớn:

Nếu Vân Sơ ở Trường An bao năm như thế không có chút thế lực nào dám liều mình vì y, Tiết Nhân Quý không tin, huống hồ bên cạnh Vân Sơ còn một kẻ nguy hiểm là Ôn Nhu.

Tên này như con rắn độc ẩn trong bụi cỏ, chẳng biết hiện giờ hắn đang bày bố chuyện gì.

"Khốn kiếp! Vân Sơ, đừng nghĩ lão tử sợ ngươi." Tiết Nhân Quý nhảy xuống ngựa, khí thế Vân Sơ đã lên tới đỉnh điểm, hắn còn không chuẩn bị sẽ chết rất thảm:

Vân Sơ giết hắn, hậu quả cũng vô cùng tệ hại, nhưng lúc này còn cách nào khác.

Khi Vân Sơ và Tiết Nhân Quý mặt đối mặt chỉ còn cách nhau năm bước, ai nấy nín thở chờ đợi một cuộc chiến đỉnh cao đột nhiên một chiếc xe ngựa do hai con ngựa kéo từ dưới chân hoàng thành đi ra, kèm đó là tiếng nữ tử hô lanh lảnh:" Hai vị tướng quân chậm đã."

Vân Sơ và Tiết Nhân Quý vẫn nhìn nhau không chớp, chẳng có chút lơi lỏng nào.

"Chậm đã!" Xa phu vội vàng đánh xe chắn ngang giữa hai người, một bàn tay trắng như bạch ngọc vén rèm xe màu xanh lên:

Một ông già tóc trắng bạc phơ thò đầu ra, chắp tay:" Cách biệt một năm, quân hầu có khỏe không?"

Vân Sơ mắt đảo nhanh qua, là Hứa Kính Tông, xem ra lão già này được Lý Trị dùng lại rồi, y không đáp mà còn càng thêm cảnh giác.

Hứa Kính Tông được mỹ nhân mặt che lụa trắng đỡ xuống xe, nhìn đống thi thể bị Vân Sơ băm vằm trước đại môn Lục thị, mày nhíu lại.

"Bệ hạ nói sao?" Tiết Nhân Quý là người rất trực tiếp, hắn không thích những trò âm mưu quỷ kế:

"Thôi thị ngang ngược bất pháp, Lục thị cứng đầu cố chấp, giết cũng giết rồi, còn những người khác, bệ hạ lệnh lão phu mang ý chỉ xá miễn, chuyện trước kia coi như kết thúc ở đây."

Vân Sơ mặt âm trầm:" Hai nhà cứ như thế mà chết thảm sao?"

Hứa Kính Tông thở dài:" Quân hầu, cả thiên hạ đều thanh trừng gian tặc, chỉ có Trường An bình yên, thế sao được."

"Thôi Miễn đã nói ra số lương thực có chất độc ..."

"Thế chưa đủ."

Vân Sơ nghiến răng:" Nếu thấy chưa đủ, sao các ngươi không diệt môn luôn tên Lư Đình làm việc bất lực đi, nghiêng ngả bất nhất, lão ta đầu hàng bệ hạ nhanh hơn thì đã không có những chuyện này rồi."

Nữ tử đội mũ rèm lụa trắng đi lên thi lễ:" Thiếp thân Vi thị, bái kiến quân hầu."

Vân Sơ né tránh nàng thi lễ, giọng bất thiện:" Ngươi chắc ngươi là Vi thị, không phải là Thôi thị chứ?"

Hiện trong nhà y có hai quý nữ xuất thân Thôi thị, một từng là tiểu nương tử cao quý, một là nữ tiên sinh tiếng tăm. Bây giò Vân Na, Lý Tư cùng Vân Cẩm đều bị họ dạy ra khí chất Thôi thị, làm sao y không nhìn ra.

Nữ tử đó cười:" Thế gian chỉ có Vi thị nữ, không có Thôi thị nữ."

Vân Sơ thở dài:" Có thù oán gì mà ngươi trơ mắt nhìn mấy trăm người Thôi thị chết không nhắm mắt như thế?"

"Chưa trải qua nỗi khổ của người khác, chớ khuyên người ta hướng thiện. Quân hầu không phải cũng bất mãn với Thôi thị sao? Cớ gì còn muốn bênh vực họ?"

Cùng lúc này quan viên cả hình bộ, đại lý tự, hộ bộ cũng đã kéo tới, có thể nói bây giờ bốn phương tám hướng đều là người của hoàng đế, bao vây Vân Sơ vào giữa.

Thực sự coi trọng y quá mà, hôm nay y và Ôn Nhu bất kể làm gì, hẳn cũng bị đám người này dẹp yên nhanh chóng.

Trước kia Vân Sơ một mình đưa Ưu Tổ Phúc trở về, một mình giữa mười vạn quân Đại Thực, y còn chẳng sợ, đám người này đông nữa cũng không áp đảo tinh thần y được, nhổ một bãi nước bọt, lớn tiếng nói:

"Ta chẳng qua không thích Thôi thị khắc bạc với dân đen, không thích Thôi thị tham lam vơ vét tiền tài, ta không thích cũng có rất nhiều cách trị họ, giống như trước đó ta làm, lấy hết tiền tài cả họ, không cho họ vốn liếng làm ác nữa, ta không giết người bừa bãi không phân trắng đen như vậy."

"Ít nhất trong đó trẻ con vô tội."

Vân Sơ quay sang Hứa Kính Tông:" Bản quan mệt rồi, giờ về tắm rửa nghỉ ngơi đây, ông muốn bắt ta thi nhanh lên, chọn cho ta phòng giam tốt, ta có thể tắm rửa.”

Bình Luận (0)
Comment