"Hậu táng đi!" Vân Sơ cứ như không phải đang ở giữa muôn trùng vây mà là đứng trong hậu viện nhà mình, liếc nhìn tên giáo úy ra lệnh một câu, dùng mã sóc khều hoành đao của hắn ném đi, chém đứt dây thừng buộc Trương Giáp:
Trương Giáp rơi nhanh xuống, nhưng được mấy phủ binh đỡ lấy, không cởi trói, song giúp hắn rút tên trị thương.
Một lữ soái đã có tuổi tới bên Vân Sơ, chắp tay thi lễ:" Quân hầu, chuyện này bọn tiểu nhân không xen vào được, tù và đã thổi, Tiết tướng quân sắp tới rồi, xin quân hầu đợi chốc lát.”
Vân Sơ xuống ngựa, tới bên Trương Giáp kiểm tra một lượt, thấy thương tích không nặng, dặn:" Về dưỡng thương, vạn sự có ta, ta sẽ đòi lại công bằng cho ngươi."
Trương Giáp mặt mày nhợt nhạt nhìn tên giáo úy đầu ngoặt ra sau chết tới không thể chết thêm, liếm cánh môi khô khốc vì mất máu:" Chuyện ti chức chỉ là chuyện nhỏ ..."
“Đừng nói nữa, để ta lo.” Vân Sơ quay sang lữ soái già:" Đưa hắn tới thái y viện, các ngươi trị thương quá vụng."
Lữ soái hơn do dự, cuối cùng thở dài, biết mình chẳng thể cự tuyệt, vị này ngay một giáo úy cũng giết mà chẳng thèm nói một lời, ngại gì giết thêm một lữ soái.
Ông ta vội vàng phái hai phủ binh khiêng Trương Giáp đi.
Mặt trời lên cao, hơi nóng làm mùi máu thêm nồng nặng khó ngửi, Vân Sơ đưa tay gạt một cây trường mâu chĩa về phía mình, chỉ phủ binh mặt non choẹt:" Từ chiết trùng phủ nào tới?"
Phủ binh đó không biết nên tiếp tục chĩa trường mâu vào Vân Sơ hay là nên trả lời, lữ soái trả lời thay:" Bẩm quân hầu, Hội Châu chiết trùng phủ, nghe lệnh ở Vũ vệ."
Vân Sơ đá tên giáo úy đã chết:" Tên khốn này hẳn không phải người Hội Châu."
"Vâng, từ Tần Châu tới ạ."
"Bảo sao ta giết hắn mà không ai phản ứng, xem ra bình thường hắn là kẻ uống máu huynh đệ rồi, tiễu phỉ có được thưởng không?"
Lữ soái không dám đáp:" Tạm được ạ."
Hội Châu là vùng nhiều hoang nguyên, đất đai bị khe rãnh xẻ ngang dọc, nhiều rừng, cũng nhiều dã thú, người sống ở đó ăn no bụng là không dễ, có điều gian khổ xuất hùng binh.
Vân Sơ nhìn giáp trên người họ là biết những người này thường xuyên ra trận, đưa tay vỗ giáp một lữ soái:" Bộ giáp này không hợp với thân thể hùng tráng của ngươi, tổ truyền hả?"
Lữ soái ưỡn ngực kiêu hãnh đáp:" Bốn đời rồi ạ."
"Ồ, làm phủ binh từ Tiền Tùy sao?"
"Trước cả Tiền Tùy ạ."
Vân Sơ nhìn gương mặt già nua tang thương:" Đời đời làm phủ binh mà còn sống được tới giờ, xem ra gia học sâu xa đấy. Lát nữa ta đánh nhau với tướng quân của các ngươi thì đừng tới, không chết trên chiến trường lại chết bởi người mình thì không đáng."
"Có nhi tử chưa??"
Lữ soái cung kính đáp:" Ba nam hai nữ ạ."
Vân Sơ thở dài:" Trưởng tử giữ gia nghiệp, thứ tử làm phủ binh, tam tử chỉ có thể làm lưu, manh, đó là số mệnh của phủ binh."
"Không thể so được với phủ binh Trường An ạ ..."
Đúng lúc này một đám người từ trong Lục thị đi ra, tay còn cầm không ít đồ vàng bạc, toàn thân máu me nhưng cười nói hết sức vui vẻ.
Vân Sơ không nói không rằng nhảy lên ngựa.
Lữ soái già ý thức được điều gì, vội giữ lấy dây cương hét lên:" Quân hầu xin cân nhắc, làm thế không thỏa đáng."
Con ngựa mận chín hung hăng quẫy đầu hất lữ soái sang bên, chở Vân Sơ xông tới.
Đám phủ binh vừa gian dâm cướp bóc xong, đang hả hê ăn chia thành quả không ngờ đụng phải răng nanh vuốt sắt của con mãnh thú Vân Sơ.
Tốc độ con ngựa mận chín rất nhanh, một người một ngựa đi tới đâu, đám phủ binh né tránh tới đó, chớp mắt đã tới trước mặt một tên phủ binh, mã sóc tức thì chém đứt đầu hắn.
Những tên còn lại kinh hoàng hét lên:” Quân hầu, bọn ta làm theo lệnh …”
“Chết hết đi.” Vân Sơ ra tay vô cùng tàn nhẫn, không cho đám người đã thành thứ kền kền ăn xác thối đó chút cơ hội sống nào
Tiếng mã sóc chém đứt giáp ra với chém đứt thân thể khó mà phân biệt được, thoáng cái trước đại môn Lục thị có hơn chục cỗ thi thể rách nát, không cái nào lành lặn.
Giết người xong Vân Sơ lại xuống ngựa, mặc cho đám phủ binh tiếp tục bao vây, y đi tới bên kênh nước, vốc nước lên rửa máu trên mã sóc, hoành đao, trên tay trên mặt.
Nơi này không có người ngoài, nhưng chuyện xảy ra ở đây vẫn nhanh chóng truyền đi khắp Trường An.
Lư Chiếu Lân ôm chặt chân gia gia không muốn đi, nhưng bị Lão Lư quát gia nô kéo hắn ra, mang tới huyện nha Vạn Niên.
Lão Lư tin Lư thị không nằm trong phạm vi thanh tẩy của Tiết Nhân Quý, nhưng loại chuyện này chưa bao giờ có thể đảm bảo mười phần, lời của hoàng đế chưa bao giờ là thứ đảm bảo.
Tiết Nhân Quý ở Hà Bắc đồ thành Doanh Châu, chuyện này nói ra người ta không tin, nhưng nó thực sự xảy ra.
Tới giờ không mấy ai biết nguyên nhân Doanh Châu bị đồ thành, chỉ biết sau đó cả thành bốc cháy, tới sáu ngày mới có tuyết lớn dập tắt.
Vì có vết xe đổ này, Lão Lư cho rằng, nay chỗ an toàn nhất là huyện nha Vạn Niên.
Không chỉ Lư Đình làm thế, những nhà khác cũng học theo, đưa cả nhà tới huyện nha Vạn Niên, yên tĩnh đợi trước cổng, cả trẻ con cũng không khóc.
Bề ngoài yên tĩnh, nhưng trong lòng ai cũng cồn cào, chỉ có tin tức Vân Sơ liên tục giết người truyền tới mới làm họ yên tâm một chút, bất kể thế nào cũng có người đang nỗ lực bảo vệ họ.
Trường An lúc này cực kỳ quái dị, Chu Tước đại nhai vốn là nơi phồn hoa nhất lại vằng bóng người, ngõ nhỏ càng đông đúc.
Tiểu hộ tuy nơm nớp lo sợ, nhưng người làm công vẫn làm công, người bán đồ vẫn bán đồ, người cơm nước vẫn phải cơm nước, chẳng thể ngồi không như đại hộ ... Chỉ là ánh mắt mỗi người đều hướng về cùng một phía.
Vân Sơ đã rửa ráy tới lần thứ ba, năm mươi tên phủ binh vào Lục thị giết chóc đã không còn tên nào sống sót, mà Tiết Nhân Quý vẫn chưa tới.
Giết nhiều người như thế, Vân Sơ lúc này đã hết sức mệt mỏi, đắp khăn tay ướt lên gương mặt nóng rực, nằm trên sàn đá nghỉ ngơi.
Vị lữ soái già kia cũng mất hứng thú chĩa trường mâu về phía Vân Sơ, đuổi đám bộ hạ đi, ngồi bên cạnh Vân Sơ giúp y đuổi ruồi nhặng ngửi mùi máu bay tới.
Để Vân Sơ liên tục giết đồng liêu, ông ta biết mình không sống được nữa, cho nên ông ta đuổi bộ hạ đi, để họ còn cơ hội sau này sống tử tế ở Trường An.
Giết Vân Sơ? Ông ta chưa từng nghĩ tới chuyện đó, chỉ cần là người đã sống ở Trường An một thời gian sẽ biết, giết y ở Trường An có thể gây ra hậu quả không thể lường được.
Khi Tiết Nhân Quý tới đại môn Lục thị thì Vân Sơ đã ngủ một canh giờ rồi, hắn vừa tới thì vị lữ soái già rút đao đâm vào sườn. Ông ta là người có kinh nghiệm, đao xuyên qua xương sườn số hai và số ba, đâm chính xác vào tim, chết rất nhanh.
Tiết Nhân Quý không để ý tới lữ soái đã chết đó, nói với Vân Sơ:" Ta không giết người vô cớ, ta phụng hoàng lệnh ... Sở dĩ ta tới muộn như vậy là hi vọng ngươi có thể chạy xa một chút."