Thế gia đại tộc cho rằng mình có đủ lực lượng để đầu tranh với hoàng đế, kết quả va chạm một cái, bọn họ nhận ra, hoàng đế đã trở nên chí cao vô thượng, bọn họ không có gì để đấu với hoàng đế nữa.
Thế gia đại tộc kỳ thực là thể mâu thuẫn, bọn họ muốn chống lại Lý Trị, nhưng chẳng phải đồ mưu thiên hạ, bọn họ chỉ muốn thể hiện thực lực, để có không gian phát triển tốt hơn ...
Đấu tranh không đủ kiên quyết, thần phục không triệt để, định sẵn sẽ thất bại.
Hậu quả thất bại rất thảm khốc.
Trương Giáp cảm thấy mình đã rất cẩn thận, cố gắng dùng lời mềm mỏng nhất nói với đám kiêu binh mãnh tướng kia là bọn họ phải nộp tiền phạt.
Hắn vẫn bị đánh rất thảm.
Cho tới khi hắn bị đám binh sĩ đó treo lên cán cờ thị chúng mới nhìn thấy thảm cảnh cả trạch viện Thôi thị phía dưới.
Cảnh tượng đó cho dù là người quen thấy máu tanh như Trương Giáp cũng chịu nổi mà nhắm mắt lại.
Nếu vẻn vẻn chỉ là nam nhân chết, Trương Giáp nói không chừng còn mưu tính sản nghiệp của Thôi thị Trường An, dù sao đám binh sĩ đó làm sao biết Thôi thị có bao nhiêu tài sản ẩn giấu, hắn thì biết.
Thế nhưng trong đống xác chất như núi đó có nam tử, có nữ tử, trẻ nhỏ, cùng năm sáu cái đầu tóc bạc, nhìn những nữ tử trước kia cao quý nhường nào, giờ bị năm sáu binh sĩ thô bỉ kéo ra làm nhục giữa ban ngày, hắn không còn ý định kiếm tiền nữa.
Đám người đó làm việc rất có phương pháp, sau khi bao vây trạch viện, bắt đầu giết từ tiền viện vào, lúc này Lục thị ở bên cạnh đang xảy ra chuyện tương tự ở Thôi thị.
"A ~~~ các ngươi không được làm thế ở Trường An ~~" Trương Giáp mắt trợn muốn toét ra, phẫn nộ gào thét, hắn ở trên cao, tiếng thét càng thê lương:
Tên giáo úy đứng dưới cán cờ nhìn Trương Giáp điên cuồng la hét cười gằn:" Kêu oan cho phản tặc, lát nữa tới lượt ngươi."
Trương Giáp đã cuồng nộ quên cả sợ rồi:" Mỗ là huyện úy huyện Vạn Niên, chấp chưởng pháp độ huyện Vạn Niên, các ngươi giết người trong huyện, vì sao mỗ không biết? Họ đã phạm tội gì, dù là phạm tội gì các ngươi cũng không được làm thế … Đây là Trường An …"
Giáo úy cười to, giương nỏ nhắm Trương Giáp bắn, nỏ tiễn mang theo gió rít bắn xuyên giày Trương Giáp, từ mu bàn chân lòi ra.
"A ~~~" Cơn đau làm Trương Giáp quẫy đạp như con cá treo trên cần câu, hắn rất muốn hét lên "huyện tôn cứ mạng", nhưng lời ra tới miệng lại nuốt vào, chỉ còn tiếng thét đau đớn:
Trong tích tắc đó, hắn nghĩ, dù huyện tôn có tới cũng không thể khống chế được tình hình trước mắt, so với việc làm khó huyện tôn, chẳng thà cắn răng chịu đựng.
Tên giáo úy nghe Trương Giáp la hét, nói với đám bộ hạ bên cạnh:" Thứ không bằng chó lợn mà dám thu tiền phạt của các gia gia, đợi xong việc xử lý hắn."
Đám binh sĩ cười rộ lên phụ họa.
Chém giết ở Lục thị vẫn tiếp tục, không nói nguyên do, không nghe phân bua, không phân già trẻ nam nữ, chúng xông vào thấy người là giết, chó gà cũng không bỏ qua.
Trương Giáp nhìn máu chảy ròng ròng từ chân xuống, hắn không quẫy đạp nữa, biết mình càng vùng vẫy, máu chảy ra càng nhiều.
Hắn không muốn chết, hắn biết mình có thể kiên trì, huyện tôn sẽ tới trừng trị đám người khốn kiếp đó, dù hắn mong huyện tôn đừng tới …
Trường An đã lâu lắm rồi không xảy ra chuyện giết cả nhà, đám đạo tặc không dám, cường đạo không dám, đao khách không dám ... Chẳng ngờ giết người diệt tộc lại là quan binh.
Lúc này trong hào trạch hai bên đường tuy đại môn đóng chặt, nhưng có rất nhiều người mở cửa sổ tầng hai nhìn thấy Vân Sơ đang cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía hào trạch gần Hoàng Thành.
"Huyện tôn!"
Rất nhiều người kêu lên, bọn họ thi lễ, thậm chí quỳ xuống, người trước kia căm ghét tận xương tủy, giờ gửi gắm hi vọng mong manh của họ.
Vân Sơ không mang theo nha dịch, phủ binh hay người bất lương, cứ thế một mình một ngựa đi về phía Hoàng Thành.
Nếu đối phương ít người, Vân Sơ sẽ huy động toàn bộ huyện nha tới quyết chiến với chúng, đáng tiếc người ta nắm trong tay 5 vạn binh mã, không đủ cho người ta nhét kẽ răng.
Trước khi có được lực lượng mang tính áp đảo, trước khi có được sức mạnh bảo vệ bản thân, người ra mặt cho lợi ích tập thể sẽ bị người sau này gọi là ... Ké hi sinh.
Làm quan nhiều năm, dù kiếp trước hay kiếp này, Vân Sơ đều biết, mắt quần chúng bị mù, dư luận dễ bị thao túng.
Vì thế y không làm kẻ hi sinh.
Hi sinh cùng lắm ngoại trừ có được thanh danh vĩ đại ra, chẳng có được cái gì, người ta sẽ hoài niệm, tán tụng, nhưng không làm theo.
Vân Sơ chưa từng cho rằng mình là kẻ hi sinh, ngược lại, y là quan viên ưu tú, là chính khách giỏi.
Nhưng y có tôn nghiêm có kiêu hãnh, đây là Trường An của y, không kẻ nào được tự tung tự tác giết người như thế.
Lửa giận ngùn ngụt thiêu đốt dưới gương mặt bình tĩnh của y.
Khi Vân Sơ nhìn thấy Trương Giáp, Trương Giáp cũng nhìn thấy y, một nước mắt đầm đìa, một cuồng nộ.
"Đang chấp hành .... Á ..."
Một tên binh sĩ đi lên quát ngăn Vân Sơ tới gần, chưa nói hết câu mã sóc trong tay Vân Sơ như cây roi, quất thẳng vào ngực, tức thì giáp ngực vỡ nát, hộc máu tại chỗ, phun cả nội tạng ra ngoài.
Cho dù là tên giáo úy hết sức ngông nghênh trước mặt Trương Giáp, vừa thấy Vân Sơ cũng vội quát lui binh sĩ, tự mình đi lên thi lễ:" Quân hầu ..."
Không đợi hắn nói hết, mã sóc của Vân Sơ quất thẳng vào mặt, tuy không phải chỗ mũi nhọn, nhưng một đòn này làm hắn gẫy cổ, đầu quay ngoặt ra sau lưng.
Tên giáo úy nhũn người ngã xuống, như vũ cơ mỹ lệ nhảy xong một điệu múa kịch liệt, xoay tròn tới kiệt sức rồi từ từ dừng lại.
Tiếng tù và tức thì kêu vang trời, đám binh sĩ ùn ùn kéo tới bao vây quanh Vân Sơ, nhưng không kẻ nào dám xông lên.
Vân Sơ nắm chặt mã sóc, chuẩn bị chém giết một trận, vậy mà chẳng có chuyện gì xảy ra, đám phủ binh được các lữ soái chỉ huy, bao vây mà không đánh.
Đại Đường này không thiếu danh tướng, không thiếu mãnh tướng vô địch, nhưng chỉ có Vân Sơ mới an bài ổn thỏa cuộc sống cho phủ binh.
Phân bố khắp hiệu lương thực, khách sạn, công xưởng, thậm chí cả xưởng thuốc nổ, đó chính là phủ binh Trường An. Bọn họ không còn ruộng vĩnh nghiệp, ruộng phân khẩu, nhưng nhờ Vân Sơ, họ có nhà ở, có công việc ổn định.
Bọn họ trừ không cần làm ruộng ra thì tất cả đãi ngộ và nghĩa vụ đều giống với phủ binh trước kia, bọn họ còn thuần túy hơn, dũng mãnh hơn.
Đó là chuyện phủ binh Thập lục vệ hâm mộ nhất, bọn họ không sợ cái danh mãnh tướng của Vân Sơ, không bận tâm tới quan chức của y, nhưng bọn họ nể phục những chuyện y làm cho những huynh đệ của mình.
Nếu Vân Sơ dẫn người tới đây, bọn họ dứt khoát kháng cự, nhưng y một mình tới, không ai không phục.