Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 999 - Q5 - Chương 016: Chuyện Không Như Dự Liệu.

Q5 - Chương 016: Chuyện không như dự liệu. Q5 - Chương 016: Chuyện không như dự liệu.

Đêm qua Vân Sơ ngủ rất ngon chứng tỏ Tiết Nhân Quý không làm ra chuyện gì không thể khống chế, chỉ dựa theo quy cả lấy quyền chỉ huy Thập lục vệ. Có điều lúc ăn sáng nghe Ngu Tu Dung và Thôi Dao lo lắng thảo luận chuyện Tiết Nhân Quý nửa đêm vào thành chứ không phải hai vị huyện tôn đi tham dự hôn lễ của nữ công nhân.

Vân Sơ không quá lo vì y chẳng tin Lý Trị lại giao năm vạn phủ binh cho một người.

Thế nên sau lưng Tiết Nhân Quý sẽ có lực lượng kiềm chế, lực lượng giám thị, cùng với đám nhân mã nhận ý chỉ đặc biệt không bị tiết chế vào lúc cần.

Tầng nọ lồng vào tầng kia, mọi người níu kéo nha, thành một mạng lưới lớn, không ngả hẳn về phía nào.

Chắc khối người ở Trường An hay tin đã thấp thỏm cả đêm rồi, nếu nghĩ kỹ thì ở Trường An bây giờ, người đáng cho nhân vật như Tiết Nhân Quý ra tay, hình như chỉ có Lam Điền hầu Vân Sơ thôi.

Còn về người khác, hoàng đế muốn xử trí, phái Bách kỵ ti do Khương Đồng nắm giữ là đủ.

Để trấn an lòng người, Vân Sơ mặc giáp, dẫn theo đám gia tướng cũng giáp kín người đi làm.

Trường An hôm nay không giống trước kia cho lắm, người trên đường rất ít, ra tới Chu Tước đại nhai rộng lớn thì chẳng có một ai.

Chỉ đến khi thấy Vân Sơ mặc giáp cầm vũ khí phóng ngựa trên đường, dần dần đường phố mới có người.

Vân Sơ như chiếc chìa khóa mở cửa thành phố, y đi tới đâu, ở đó có người xuất hiện, nên khi Vân Sơ cố ý đi một vòng quanh Trường An, thành phố này liền khôi phục sự phồn hoa.

Đợi tới khi Vân Sơ đến huyện nha Vạn Niên thì Lưu chủ bạ dẫn toàn bộ tư lại huyện nha ra nghênh đón.

Vân Sơ nhảy xống ngựa, ném dây cương cho Lưu chủ bạ, nhìn đám người đông nghìn nghịt chờ đợi, quát:" Ra đây làm cái gì, không cần làm việc nữa à?"

Huyện tôn vẫn nghiêm khắc như trước, mọi người yên tâm tản đi, nhốn nháo về quan giải của mình, đã có bách tính và thương cổ tới rồi, bọn họ không chậm chạp được.

Đến chính đường, Vân Sơ cởi giáp ra, mặc cái này cho người Trường An thôi chứ ở đây không cần.

Trường An vào tháng tư đã nóng rồi, nhất là mặc khải giáp đi quá nửa thành, làm Vân Sơ mồ hôi đầm đìa, trong lúc y rửa mặt, Trương Giáp tới đợi nghe sai bảo.

"Các loại thuế phí hai bên Chu Tước đại nhai đã thu hết chưa?"

Trương Giáp khom người nói:" Bẩm huyện tôn, từ khi huyện nha khai ấn, chỉ mười ngày đã nộp đủ."

Vân Sơ dùng nước lạnh rửa mặt, toàn thân khoan khoái, nói:" Vậy thì thu cả của năm sau đi, nói thẳng với họ, không viết hóa đơn, không nhập sổ."

Trương Giáp ngớ người, lập tức nói nhỏ:" Huyện tốn, thế phí vài đồng ... Hay là mở rộng ra toàn bộ phú hộ?"

Vân Sơ cầm chén trà lên, không nhịn được cười:" Chỉ thu của 200 hộ hai bên Chu Tước đại nhai thôi, hộ khác có chủ động nộp chúng ta không cần, chúng ta chỉ bóc lột phú hộ hai bên Chu Tước đại nhai."

Trương Giáp còn muốn nói nhưng bị Lưu chủ bạ vừa bước qua cửa mắng:" Huyện tôn bảo ngươi làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, hỏi nhiều làm gì??"

Trương Giáp lập tức thi lễ, vội vàng đi làm việc.

Lưu chủ bạ thêm nước cho Vân Sơ , hỏi:" Quân hầu muốn bảo vệ những phú hộ đó ạ?"

Vân Sơ gật đầu:" Một thành phố có phồn vinh hay không, phú hộ góp phần nhiều hơn, phần đông bách tính kỳ thực dựa vào phú hộ để sống."

"Chúng ta có thể bóc lột phú hộ, tuyệt đối không thể giết họ, nếu không chuyện đi kinh doanh nuôi bách tính do ai làm? Ta làm hay ngươi làm?"

Lưu chủ bạ rối rít nói:" Huyện tôn anh minh ạ."

Vân Sơ đá hờ ông ta một cái:" Quy của do chúng ta đặt ra thì chúng ta phải tuân thủ trước tiên, cho dù có sai lệch cũng chỉ cho phép nhỏ thôi. Phú hộ thì cũng là bách tính của chúng ta, cũng nằm trong phạm vi bảo hộ, chỉ đả kích số nhỏ, tuyệt đối không thể hình thành đả kích phú hộ diện rộng."

"Sau này làm việc phái dựa theo tôn chỉ đó, nằm giữ tốt chừng mực."

Lưu chủ bạ ghi lại chỉ thị của huyện tôn, sau đó hỏi nhỏ:" Huyện tôn, không biết lần này Tiết Nhân Quý tới Trường An có việc gì??"

"Chỉ là xử lý tàn cục ở Doanh châu thôi, bảo mọi người không cần phải lo lắng."

Mặc dù không biết tàn cục ở Doanh Châu là chuyện gì, Lưu chủ bạ cũng yên tâm rồi, cáo từ đi làm việc.

Vân Sơ biết ông ta hỏi hộ cho Lư thị, vì Lư Chiếu Lân thập thò ở ngoài sân nãy giờ.

Lư Chủ bạ về công giải, Lư Chiếu Lân lập tức tới rót trà, ông ta ngồi trên ghế khép mắt lại ngẫm nghĩ lời huyện tôn nói một lượt, khẳng định mình không nghe nhầm, cũng không bỏ sót lời nào của huyện tôn mới mở mắt ra nói:" Tới công giải hộ tào giúp đỡ đi."

Lư Chiếu Lân mừng rỡ, thi lễ xong bước chân nhẹ nhõm đi về phía hộ tào.

Thế nhưng chuyện không đơn giản như Vân Sơ nghĩ, buổi trưa có tin báo thân binh của Tiết Nhân Quý vào thành, những hai nghìn người, phải là siêu cấp tổng quản của Đại Đường mới có lực lượng này.

Tin báo ngay lập tức truyền tới Vân Sơ, huyện nha vừa ổn định lại lần nữa hỗn loạn, Vân Sơ vội vàng dẫn Trương Giáp và một đám người bất lương chạy tới cổng thành.

Lần gần nhất Vân Sơ thấy đội thân vệ có quy mô thế này là của Lý Tích thời đông chinh.

Còn loại chủ soái như Lương Kiến Phương thì có 500 thân binh đã là hoàng ân lồng lộng rồi. Lần này Tiết Nhân Quý được trao quyền lớn như vậy, nhất định số người hắn giết không ít.

Không xong rồi!

Nhìn đám thân binh đó hùng dũng vào thành trong ánh mắt e sợ của bách tính Trường An, Vân Sơ bảo Trương Giáp:" Phạt tiền chúng, cả thổ phỉ, cường đạo vào thành còn biết đeo túi phân, đám người này sao lại lờ đi như thế?"

Cả đám người bất lương mặt vàng như nghệ, bọn họ có mấy chục người, áo thì áo vải, gậy thì gậy gỗ, dám xông lên phạt tiền đám người toàn thân vũ trang thế kia à? Đâm đầu chết luôn cho nhanh.

Trương Giáp ưỡn ngực:" Thuộc hạ đi ngay."

Vân Sơ hài lòng nói:" Ngươi nói với kẻ cầm đầu, nếu không nộp khoản tiền này, đừng trách ta keo kiệt ở lương thảo cho bọn chúng. Số tiền này nhất định phải thu, hôm nay không nộp, trừng phạt gấp trăm lần.

Trương Giáp vỗ ngực:" Thuộc hạ mặc giáp rồi đi ngay."

"Thu được bao tiền đều là của ngươi." Vân Sơ nói xong thúc ngựa quay về huyện nha:

Không lâu sau Ôn Nhu vội vàng tới huyện nha Vạn Niên thì Vân Sơ đang mặc giáp, lần này y mặc vô cùng nghiêm túc, thậm chí còn kiểm tra từng mảnh giáp, kiểm tra từng chỗ buộc. Y lấy cả dao ra rạch dưới đáy giày mấy hoa văn chống trượt.

Hoành đao rút ra mấy lần, đề phòng bị kẹt.

Trong giày giấu đoản kiếm, ống tay áo chứa phi đao, eo gài đoản nỏ, cực kỳ cẩn thận.

Ôn Nhu nhìn một cái là đoán ra được Vân Sơ định làm gì, đi tới giúp đỡ y buộc chặt giáp:" Tiết Nhân Quý chém giết trong thành, chúng ta là quan chăn dân, không thể khoanh tay ngồi nhìn."

"Đúng thế, phải xem hắn hành động thế nào, nếu một người phạm lỗi, liên lụy tới nhiều người, ta không thể không bảo vệ số đông. Lần này nếu ta thất bại, ngươi biết phải làm thế nào." Vân Sơ vỗ vai Ôn Nhu:

Ôn Nhu chỉ gật đầu không khuyên can, nếu thành công, nhân tâm Trường An sẽ ngưng tụ làm một, rất đáng để mạo hiểm.

Vân Sơ cầm mũ trụ lên, dặn Ôn Nhu:" Bảo với Địch Nhân Kiệt, hắn nên tới Lạc Dương làm quan rồi."

Ôn Nhu hít sâu một hơi: "Nếu tâm tình ta quá tệ, ta sẽ sẽ kệ Trường An mà huy động đao khách cứu ngươi khỏi nhà lao, đừng trách ta."

Vân Sơ đi ra cửa công đường nhìn mặt trời nóng rẫy, lẩm bẩm:" Hôm nay mặt trời thật là to."

Bình Luận (0)
Comment