Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 998 - Q5 - Chương 014: Vân Sơ Không Bao Giờ Hại Người.

Q5 - Chương 014: Vân Sơ không bao giờ hại người. Q5 - Chương 014: Vân Sơ không bao giờ hại người.

Ôn Nhu và Vân Sơ nấp ở bên đường, Ôn Nhu hỏi nhỏ:" Mười người bất lương chắc hạ được hắn nhỉ?"

Vân Sơ nhìn kỵ sĩ che giáp mặt đen xì hung tợn:" Không được, kể cả dùng lưới cá, thiết tật lê, ám tiễn, cạm bẫy thì mười người cũng còn xa mới làm xước xát hắn ...."

"Nếu ngươi thì sao?"

"Tên này sát khí quá đậm, ta nghĩ là ta không đánh nổi đâu."

Ôn Nhu vừa nghe vậy lập tức đi ra niềm nở vẫy tay với kỵ sĩ:" Tiết huynh, vì sao lại vào thành lúc này?"

Kỵ sĩ vén giáp mặt lên, quả nhiên là gương mặt cả thiên hạ đều thiếu hắn một trăm quan của Tiết Nhân Quý.

Không hề có niềm vui lão hữu trùng phùng, giọng Tiết Nhân Quý đều đều:" Ta tới tiếp quản đại doanh Thập lục vệ, ta chính là phó lưu thủ Trường An."

Ôn Nhu trở mặt nhanh như chớp:" Ngươi là cái thá gì mà làm phó lưu thủ Trường An, dám đứng trên cả huynh đệ bọn ta."

Phó lưu thủ Trường An nói chính xác là tướng quân thống lĩnh năm vạn phủ binh thập lục vệ.

Nếu vào thời chiến thì tương đương với đại tổng quản một lộ quân rồi.

Chẳng trách mà hắn có thể lệnh mở cổng thành, có điều chỉ mình hắn mà thôi, thân binh của hắn còn chưa có tư cách vào thành trong đêm.

"Ngươi thái độ bất thiện, không sợ mỗ gia khiến ngươi dở sống dở chết à?" Tiết Nhân Quý mặt lạnh tanh nhìn Ôn Nhu:

Ôn Nhu cười chắp tay:" Con người ngươi chẳng có tí tình thú nào."

"Ta tới đây không phải để tìm ngươi lôi kéo giao tình."

Ôn Nhu lùi sang bên, đẩy Vân Sơ lên phía trước, chỉ Tiết Nhân Quý:" Đánh hắn đi."

Tiết Nhân Quý ngồi yên trên ngựa, rốt cuộc gương mặt người chết cũng xuất hiện nụ cười, từ từ rút hoành đao ra:" Tung hoành sa trường bao năm, gặp toàn gà ngói chó đất, hi vọng quân hầu chỉ giáo."

"Bệnh à?" Vân Sơ xoay người đi luôn:

Ôn Nhu chạy theo la hét:" Này này này, không phải chứ, ngươi không đánh hắn à? Thế này đâu giống tính ngươi, nhìn cái bản mặt của hắn đi, không vả cho rơi răng ra không xứng với thanh danh vô địch thiên hạ của ngươi."

Bất kể Ôn Nhu ổn ào ra sao, Vân Sơ không nói không rằng đi vào ngõ nhỏ, tựa hồ thực sự không muốn đấu với Tiết Nhân Quý.

Võ tướng giỏi cơ bản đề là dùng từng trận thắng nuôi ra, mỗi khi đối diện với khiêu chiến, bọn họ không lùi bước, chỉ có tiến lên chiến đấu và chiến thắng, như thế dù có lâm vào tuyệt cảnh, bọn họ cũng đủ dũng khí quyết chiến.

Nhất là võ tướng tới cảnh giới như Vân Sơ, gặp được đối thủ tương đương là không hề dễ. Nên Ôn Nhu không hiểu sao Vân Sơ lại né tránh chiến đấu với Tiết Nhân Quý.

"Ngươi thực sự không đánh được Tiết Nhân Quý à??"

Vân Sơ trầm ngâm: "Chiến mã của hắn chân co giật, một cái móng sắt chạy tới bong ra rồi, dưới yên ngựa có máu, đó là máu ngựa. Con ngựa không ngừng nhìn kênh nước bên đường, mũi thở ra có bọt trắng."

"Chứng tỏ con ngựa này trước đó đã chạy gấp quãng đường dài. Võ tướng luôn coi chiến mã như huynh đệ, chưa tới lúc sinh tử không dùng chiến mã như thế."

"Nay Trường An bình yên vô sự, huynh đệ chúng ta không tạo phản, vì sao Tiết Nhân Quý không tiếc sức ngựa tới Trường An càng nhanh càng tốt, lại còn một mình vào thành khi cổng đã đóng vì sao?"

"Cuối cùng Tiết Nhân Quý là phó lưu thủ, vì sao ta và ngươi đều không biết?"

Ôn Nhu giật mình:" Hắn tới để giết người à?"

Vân Sơ thở hắt ra một hơi, xua đi cảm giác khó chịu trong người, chẳng ai vui được khi có kẻ tới nhà mình để giết người: " Hắn không tới giết chúng ta, về ngủ một giấc, mai lại chẳng có chuyện gì nữa."

"Xem ra vừa rồi hắn cố tình bày ra bộ dạng như thế vào thành là tỏ thiện chí với chúng ta." Ôn Nhu cảm thán:" Đôi khi nói lời ngon ngọt chẳng phải kẻ tốt, nói lời hung ác chưa chắc là người xấu."

"Đúng vậy đấy, về ngủ thôi đêm nay Trường An không phải của chúng ta, mà là của hoàng đế."

Ôn Nhu thở dài:" Gió ở Lạc Dương rốt cuộc cũng thổi tới Trường An rồi."

Tiết Nhân Quý một mình vào thành trấn áp được cả hai cự bá Trường An, tin này lan đi đối với đôi phu phụ đế hậu ở Lạc Dương thì đây là chuyện mừng.

Lần trước lão thần tiên nói Vân Sơ tình dục quá độ, Ngu Tu Dung liền không ngủ cùng giường với y nữa.

Ba đứa bé thì lại không muốn ngủ với Ngu Tu Dung, dù là Vân Cẩn, Vân Cẩm hay là Vân Loan còn nhỏ đều không chịu ngủ với mẹ nữa.

Bọn chúng thà coi thân thể phụ thân thành chướng ngại vật, leo đèo vượt núi hết lượt này tới lượt khác chứ không chịu ngoan ngoãn ngủ với mẫu thân.

Vân Sơ không cẩn thận ném Vân Cẩn lên quá cao, khiến đứa bé này tóm lấy móc treo màn, treo người lủng lẳng trên đó là hét ầm ĩ. Hết cách Vân Sơ ném cả khuê nữ lên luôn cho đều.

Vân Loan nhảy cẫng lên muốn phụ thân cũng làm thế với nó, Vân Sơ không chịu, nó dẫm lên bụng phụ thân.

Vân Cẩm không giữ nổi rơi xuống trước, Vân Sơ dùng một chân đỡ lấy, đứa bé này ngồi trên chân phụ thân cười rất to.

Vân Cẩn nhảy xống, đáp giữa đống chăn, mùa xuân trên giường không mắc màn, cho bọn trẻ con không gian nghịch ngợm rất lớn.

Phòng ngủ của người Đường rất nhỏ, phòng ngủ của Vân Sơ chưa tới 12 mét vuông, vì không gian nhỏ mang lại cho người ta cảm giác an toàn.

Không có trượng phu để dựa, không có các con để ôm, Ngu Tu Dung ở ngoài cửa sổ ho mạnh, thế là mấy đứa bé đang nghịch như quỷ tức thì ngoan như chim cút. Vân Cẩn, Vân Cẩm chui ngay vào chăn, Vân Loan chân tay hơi chậm chạp, không kịp trốn nằm ngay trên bụng phụ thân giả chết.

Ngu Tu Dung đi vào, thấy Vân Sơ cũng vờ ngủ, thổi tắt nến, len lén leo lên.

Đáng tiếc Vân Sơ giang rộng chân tay, Vân Cẩn, Vân Cẩm cũng vươn người hết cỡ chiếm chỗ, cái giường lớn không còn vị trí cho Ngu Tu Dung. Nàng biết cha con họ cố tình làm như thế để nàng không thể quấy rầy họ chơi đùa.

"Ngủ sớm đi ..."

Ngu Tu Dung bước nhẹ đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại liền nghe thấy tiếng cười rúc rích cố gắng áp chế.

Trẻ con chơi mệt rồi sẽ ngủ thôi, đó là quan điểm cả Vân Sơ, ép chúng đi ngủ với tuổi hiếu động đó là sự dày vò. Ôn Nhu, Lý Hoằng chính vì trải qua thời gian dài quản chế nghiêm ngặt mới thành biến thái, Vân Sơ chỉ muốn các con của mình lớn lên vui vẻ.

Tiết Nhân Quý ở Doanh Châu giết người tới thây chất thành núi, bây giờ lại mang uy giết người ở Doanh Châu tới Trường An, chẳng biết là muốn chấn nhiếp ai.

Trường An giờ rất tốt, thương nghiệp phồn vinh, bách tính an khang, hôm qua còn có một tên què thông minh cưới được mỹ kiều nương. Chỉ là không biết cuộc sống mới của họ đêm qua có hài hòa không?

Với Vân Sơ mà nói, đêm qua con mình có ngủ yên không, Trường An có hỏa hoạn không, có đứa bé nào bị mất tích không, có phụ nhân nào bị bạo hành gia đình không còn quan trọng hơn cả Tiết Nhân Quý tới.

Hoàng đế, hoàng hậu không thích giết bách tính, họ thấy bách tính là cừu dê mình nuôi, giết là tổn thất.

Có điều đôi phu phụ đó giết mãnh thú thì chưa bao giờ nương tay, mãnh thú cũng là đối tượng mà người chăn cừu như Vân Sơ đề phòng.

Tiết Nhân Quý tới Trường An, chẳng qua chỉ là thanh trừ dư nghiệt Sơn Đông, Hà Bắc, hi vọng hắn biết điều chút, đừng quá tay.

Bình Luận (0)
Comment