Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 997 - Q5 - Chương 014: Người Thông Minh Nên Được Nâng Đỡ. (2)

Q5 - Chương 014: Người thông minh nên được nâng đỡ. (2) Q5 - Chương 014: Người thông minh nên được nâng đỡ. (2)

Bình Nhị Lang nhai cam thảo lạnh nhạt nói:" Cưới tân tức phụ tốn không ít tiền, xây nhà mới cũng tốt không ít tiền."

"Vốn là đám nghèo rớt, theo huyện tôn tới Liêu Đông kiếm được ít tiền, cho rằng mình ăn trên ngồi chốc rồi. Đáng lẽ phải ăn kê thì đi ăn gạo trắng, lại còn uống rượu, lão bà nói vài câu thì khó chị đi tìm kỹ nữ phát tiết."

"Tiêu phá không xót, lại chẳng có bản lĩnh kiếm tiền, nên chẳng mấy chốc nghèo trắng."

"Đám lão bà đó vì tiền của họ mà gả tới, tiền không còn nữa liền làm ầm ĩ nhà cửa lên, chẳng biết thương xót, chỉ biết đay nghiến, thúc giục nam nhân kiếm tiền. Đáng thương một đám lính chẳng còn quân tịch, làm ăn thì lỗ vốn, đi làm việc nặng thì không bỏ thể diện xuống được, thế là lấy đao rỉ sét ra làm nghề cũ."

"Nhưng đâu phải ai cũng có bản lĩnh giống quân hầu, dẫn huynh đệ đi kiếm tiền. Mấy năm trôi qua, người chết, người thương tật, tiền chẳng kiếm được, lão bà trong nhà mặt xưng mày xỉa, sống không nổ ở nhà, lại lết thần tàn ma dại đi, sớm muộn cũng chết."

"Có khi xương cốt cũng không còn ..."

Bành Nhị Lang vì chuyện này mà cãi nhau với đám huynh đệ không biết bao lần, khuyên thì họ không nghe, hôm nay có người để trút tâm sự, chẳng chú ý nụ cười trên mặt Ôn Nhu đã biến mất.

"Về phần tiểu nhân thì huyện tôn thấy rồi, vác bao tải cho xưởng dệt, tuy chẳng giàu có được, nhưng kiếm miếng ăn thì không thành vấn đề gì."

"Mới đầu tiểu nhân cũng muốn cưới bà nương xinh đẹp chút, nhưng mà nhìn kết cục của đám lão huynh đệ thì thôi rồi, chỉ cần tìm một nữ nhân hiền huệ là đủ."

"Hầu Thất Nương được lắm, nữ nhân đó bị người nhà ép cho không còn đường sống nữa, cha nàng tuyên bố, từ nàng rồi."

"Ha ha ha, bây giờ cưới nàng về sẽ không phải lo chuyện phiền toái trong nhà, nàng lại chịu khó chăm chỉ. Mai mối cưới hỏi đàng hoàng, không lo nàng chê tiểu nhân què, chê tiểu nhân có tuổi."

"Cuộc sống vậy là mỹ mãn cả đời, một đời như thế là một đời ân tình rồi."

Vân Sơ nãy giờ chỉ nghe, đợi hắn nói hết mới đá cho một phát:" Mẹ nó, cái thứ chó má này bụng đầy mưu mô, nói không chừng chưa tới ba đời đã thành nhà có tiền có của có danh tiếng ở Trường An đấy."

Ôn Nhu thì tò mò hỏi:" Vậy thành thân xong ngươi còn để Hầu Thất Nương làm ở xưởng dệt nữa không?"

Bình Nhị Lang cười hì hì:" Thất Nương sắp thành quản sự rồi, giờ bắt nàng ở nhà hầu hạ tiểu nhân không tốt."

"Hiểu rồi, quân khốn kiếp này dùng tình nghĩa ở Liêu Đông tới cầu xin ngươi uống chén rượu thành thân này chứ gì. Ta đoán hắn mong nhờ chuyện này để Thất Nương nhà hắn được đề bạt làm quản sự đấy." Ôn Nhu nhìn thấu ý đồ của Bình Nhị Lang:

Vân Sơ gật đầu:" Đáng thương đám lão tốt, chẳng được mấy người có đầu óc như thế, kiếm được ít tiền chẳng làm cuộc sống tốt hơn."

Ôn Nhu nghĩ nhiều hơn một chút, có tầm nhìn, biết tính toán thế này, dù trong nhà đại hộ cũng là sừng lân lông phượng.

Nhưng nếu bảo Vân Sơ vì một lão binh mà hạ mình tham gia hôn lễ này thì hơi xem thường y rồi, nhất định có chuyện Bình Nhị Lang cũng chẳng biết:" Ngươi tìm được bao nhiêu người như thế"

"Không nhiều, năm sáu chục nhà." Vân Sơ giơ ngón cái tán thưởng, đầu óc tên này đúng là rất nhạy bén:

Ôn Nhu nghe thế là hiểu ý đồ thực sự của Vân Sơ rồi, trong sự kiện lần trước Trường An mất không ít phú hộ, mà Trường An muốn phồn vinh, nhất định cần có phú hộ, có điều không thể đưa ra chính sách ưu đãi khuyến khích người ta làm giàu, tránh lặp lại chuyện lần trước khi thế gia ngầm gài người vào bách tính hưởng lợi chính sách, không bằng tự chọn ra người có thể nâng đỡ.

Chuyện này là kế hoạch vô cùng lâu dài, mất mười, hai mươi năm, thậm chí là cả cả đời, nhưng một khi tích lũy thành công, Trường An sẽ thực sự thành của Vân Sơ, không ai đoạt đi được.

Giờ lành đã tới, một đám phụ nhân xúm quanh một nữ tử từ xúc xá nữ công nhân đi ra, Bình Nhị Lan liền chỉnh trang lại mũ áo, đẩy cái xe một bánh quấn lụa đỏ, cười toe toét hô lên:" Thất Nương, ta tới đón nàng đây.”

Ôn Nhu và Vân Sơ không tiện đi theo, đứng yên ở một chỗ, nhìn hôn lễ nghèo khó nhưng không thiếu náo nhiệt, cả hai đều cười. Đây mới là hôn lễ thực sự cho người có lòng thành quyến thuộc.

"Ngươi nói xem vì sao hắn không gọi xe ngựa tới đón tân nương, hắn có thừa khả năng mà."

"Cái này chính là bánh bao có thịt ở bên trong người ta định âm thầm phát tài mà."

"Ta đang nghĩ đêm nay tân hôn, Hầu Thất Nương biết mình được gả cho nhà tốt thực sự, không biết sẽ vui thế nào."

"Hâm mộ hả? Hai năm qua ngươi lưu luyến thanh lâu, phu nhân ngươi không có ý kiến gì à?"

"Ta tới phường Bình Khang chỉ xem ca vũ, giữ thân như ngọc."

Bình Nhị Lang bị mọi người xô đẩy, đi lên cõng Hầu Thất Nương rời túc xá nữ công nhân, cẩn thận đặt vào xe đẩy, đưa cho nàng một túi tiền, nói:" Đây là sính lễ của nàng, không được tốt lắm, sau này sống ra sao xem phu nhân nàng chu toàn."

Vân Sơ nhìn Hầu Thất Nương nước mắt lã chã nhưng cười tươi như hoa, nói:" So với họ, con người ngươi cực kỳ dung tục."

Ôn Nhu hừ một tiếng:” Nói linh tinh gì vậy.”

Vân Sơ khẳng định lần nữa:” Cực kỳ dung tục.”

Hay tin hai vị huyện tôn tham dự hôn lễ, cái phường thị nghèo tức thì náo nhiệt hẳn lên, khách khứa kéo tới nhà Bình Nhị Lang đông nghịt kéo dài tận cửa. Mặc dù bọn họ chỉ đến thi lễ với hai vị huyện tôn, được một cái gật đầu liền sung sướng chạy đi, chẳng thèm để ý tới tân lang, tân nương, nhưng thế là đủ rồi, ngày mai thôi, tin rằng chuyện này sẽ truyền khắp Trường An.

Đêm khuya, một bầu rượu đục, một đĩa dưa xào đỗ, vậy mà làm huyện tôn Vân Sơ, Ôn Nhu uống say, sau khi làm thơ chúc mừng đôi tân nhân cùng rời phường Bình An.

Khi hai người đi lên đường Chu Tước thì đèn đường hai bên đường đã thắp sáng, chẳng phải sáng lắm, nhưng cũng đủ cho người đi đêm vốn bước chân vội vã có thể thong thả mà bước đi.

Thành Trường An rất an toàn.

Chủ yếu là vì nơi này không có không gian cho đám người giang hồ tồn tại, người bất lương vì tiền phạt, cả người to tiếng nói chuyện còn đi tới mắng, nói gì tới kẻ xấu ...

Cổng thành đã đóng lại, vốn không thể có ai từ bóng tối cổng thành đi vào Trường An rực rỡ ánh đèn.

Vậy mà lại có một người như thế.

Một kỵ binh toàn thân giáp, cưỡi bảo mã uy mãnh, hơn nữa thương tích đầy mình, không cần nói cũng biết đây chính là dũng sĩ bách chiến trở về.

Mã sóc, trường cung, nỏ cung, hoành đao, chưa đợi hắn tới gần đám đông đã tản hết đi, cùng lúc đó tiếng còi của người bất lương cũng vang vọng.

Bình Luận (0)
Comment