Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 996 - Q5 - Chương 013: Người Thông Minh Nên Được Nâng Đỡ. (1)

Q5 - Chương 013: Người thông minh nên được nâng đỡ. (1) Q5 - Chương 013: Người thông minh nên được nâng đỡ. (1)

Hôm nay là ngày Hầu Thất Nương xuất các, nàng dậy từ rất sớm, tự mình đi múc nước, đun một nồi nước lớn, tắm rửa sạch sẽ, chỉnh trang một phen rồi yên tĩnh đợi trong căn phòng nhỏ của túc xá nữ công nhân, đợi tân lang tới đón.

Đồ đạc của nàng không nhiều, chỉ có một cái rương gỗ, một bọc chăn đệm, đó là toàn bộ gia sản của nàng.

22 tuổi mới xuất các, chứng tỏ có rất nhiề vấn đề.

Người nhà của nàng không tới, cũng vì thế nàng phải tự mình rời khỏi căn phòng nho nhỏ này, đi tới trước mặt tân lang. Không có huynh trưởng, đệ đệ cõng nàng giao cho tân lang.

Tất cả là vì nàng muốn gả đi, nữ tử 22 tuổi còn chưa gả, thanh danh không tốt.

Hầu Thất Nương nhớ rất rõ, nàng vào xưởng dệt làm việc năm 15 tuổi, khi đó chính là độ tuổi rất nhiều cô nương nhà bách tính xuất giá.

Cha mẹ nàng muốn nàng kiếm về cho gia đình ít tiền, đảm bảo với nàng, năm 18 tuổi, sẽ chuẩn bị hồi môn gả nàng đi.

Kết quả năm nay nàng đã 22, họ vẫn muốn nàng tiếp tục ở lại xưởng dệt, vì nàng có cơ hội thành nữ quản sự, như thế sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Lần này Hầu Thất Nương không chịu nghe theo sự an bài của cha mẹ nữa, từ bỏ cơ hội thành nữ quản sự, chuẩn bị đem mình gả đi.

Trâm đồng gài trên đầu là do tân lang tặng, nhẫn đồng trên tay cũng là tân lang tặng. Hầu Thất Nương làm việc ngày đêm ở xưởng dệt bông, cuối cùng một bộ áo mới cũng chẳng có, hài đi ở chân cũng là do xưởng phát.

Đôi hài này còn mới, do xưởng phát vào năm ngoái, nàng không nỡ đi, để lại tới bây giờ.

Có điều nàng vẫn có chút bất an, nhỡ người ta thay đổi vào phút chót thì sao, dù gì nàng cũng có tuổi rồi, lại chẳng phải quá xinh đẹp.

Trần gia đại nương tử tươi cười đi vào, ôm vai Hầu Thất Nương:" Ta nhìn thấy Nhị Lang Bình gia mượn một cái xe đẩy, đang dùng nước sạch rửa ngoài kia kìa, chắc là lát nữa sẽ dùng vải đỏ trải lên, tới đón cô. Mặc dù không đẹp nhưng mà rất có tâm đấy."

Hầu Thất Nương nhoẻn miệng cười, hai nàng cùng tuổi, nhưng Trần đại nương tử giờ đã có hai đứa con rồi.

Nghe nói Bình Nhị Lang chuẩn bị xe để cưới mình, trái tim vốn thấp thỏm của Hầu thất nương rốt cuộc yên lòng rồi. Xe đẩy gì đó nàng không quan tâm, chỉ cần Bình Nhị Lang nguyện cưới nàng, dù là đi bộ rời nhà, hôm nay nàng cũng sẽ gả.

Nhìn đôi bàn tay thô ráp của mình, Hầu Thất Nương biết, nếu còn không gả đi thì đời này không có cơ hội xuất giá nữa. Chỉ có thể đợi quan môi tới nhà, cho nàng vào bao tải đặt cùng với một đống bao tải khác, đợi một người độc thân nào đó tới vác đi ... Đại Đường không cho phép một nữ tử đã 20 còn chưa cưới gả sinh con, lãng phí tài nguyên.

Trường An mặc dù chấp hành điều luật này không nghiêm, nhưng 22 tuổi cơ bản là đã tới giới hạn rồi.

Trần đại nương tử đem túi tiền của Hầu Thất Nương buộc thêm tấm vải đỏ, cùng với cái rương và bộ chăn đêm do xưởng dệt phát, gom thành ba món tài sản tiến môn.

"Tiền hơi thiếu đấy, cha mẹ cô cũng thật là, không cho lấy một đồng." Trần đại nương tử lắc cái túi tiền nhẹ bẫng, không vui lắm, lấy trong túi của mình ra cho thêm vào năm đồng, túi tiền dẹp lép, chẳng may mắn tẹo nào:

Dần dần phụ nhân trong nhà nhiều lên, ríu ra rít rít không ngừng, nói nhiều nhất là trách đôi phụ mẫu tàn nhẫn của Hầu Thất Nương.

Nữ công nhân xưởng dệt kỳ thực thu nhập đều khá, vì thế mỗi người thêm một đồng hai đồng, rất nhanh cái túi dẹp lép đã căng phồng. Lại còn tặng thêm rất nhiều món quà như khăn tay, đồ thêu, vòng trẻ con.

Trần đại nương tử rất hài lòng kiểm kê lại một lượt tài sản tiến môn cho Hầu Thất Nương, vỗ về:" Gả đi là tốt rồi."

Hầu Thất Nương cảm động nhìn đám tỷ muội trong phòng:" Cám ơn, cám ơn mọi người ..."

Túc xá của nữ công nhân xưởng dệt là cấm địa với nam tử Trường An.

Nếu nói xưởng dệt đã là nữ nhi quốc, vậy thì túc xá nữ công nhân thậm chí còn không tìm thấy một sinh vật giống đực nào.

Không phải là nam nhân không thể vào, mà là nam nhân có tư cách vào cực lực tránh vào nơi này, để khỏi rơi vào vòng xoáy thị phi.

Còn không có tư cách dù vắt óc nghĩ trăm phương ngàn kế vào được cũng bị đánh gãy chân ném ra, hết sức đáng thương.

Vân Sơ, Ôn Nhu tất nhiên là có tư cách vào, nhưng bất kể thế nào bọn họ cũng không vào.

Còn chưa tới giờ rước dâu, thế là Vân Sơ, Ôn Nhu đứng cùng tân lang Bình Nhị Lang ở bên ngoài, đợi những nữ nhân kia đưa Hầu Thất Nương ra.

Ôn Nhu chẳng phải là người tốt gì, cho nên hắn hỏi thẳng Bình Nhị Lang:" Sao lại cưới một nữ nhân già thế?"

Bình Nhị Lang năm nay đã trên ba mươi rồi, lại là là một người què, trước kia làm phủ binh, cho nên cũng ngang tàng lắm, nhận cam thảo từ Vân Sơ vừa nhai vừa nói:" Tiểu nhân cường tráng thế này mấy cô nhóc mười mấy tuổi chịu không nổi. Có tuổi chút tốt hơn, ở xưởng nhiều năm như thế mới nhìn trúng Thất Nương, nàng không những khỏe còn cần cù, rất hợp với tiểu nhân."

Nghe Bình Nhị Lang nói vậy, Ôn Nhu à một tiếng:" Tên chó má đi Liêu Đông à? Chỉ bọn khốn từng đi Liêu Đông mới dám nói chuyện với bản quan như thế."

Bình Nhị Lang cười hề hề:" Cái chân trái này của tiểu nhân bị thương của thành Thạch Đầu đấy, khi đó huyện tôn ngài ôm mông chỉ huy tiểu nhân leo tường thành."

"Ngươi từ Liêu Đông vinh quang trở về, sao sống thảm thế? Phải tới đây khuân vác là sao?"

"Nơi này nhiều nữ nhân."

Ôn Nhu nhìn đám nữ tử cố tình ưỡn ẹo đi qua đi lại thu hút sự chú ý của hắn:" Đúng thật, tiếc là không đụng vào được."

Bình Nhị tròn mắt:" Huyện tôn nói gì thế, tiểu nhân muốn tìm người tốt nhất nên tự mình tới tìm, không nghe bà mai nói năng linh tinh."

Ôn Nhu hiểu lầm ý người ta, hắn chẳng xấu hổ:" Chọn năm năm trời rồi lấy một bà nương hai hai tuổi à?"

"Nếu như tiểu nhân ỷ vào phần thưởng ở Liêu Đông, kiếm lấy thân phận không tệ, sống cuộc đời không tệ, rồi cưới khuê nữ một nhà không tệ, có được tài sản tiến môn không tệ, vậy cuộc sống sau này sẽ thế nào?"

"Tất nhiên là cũng không tệ."

Bình Nhị lắc đầu:" Đám phương lão đại cũng nghĩ thế đấy, cả đội bọn tiểu nhân mười hai người, nay chỉ còn một mình tiểu nhân ở Trường An thôi."

Ôn Nhu ngạc nhiên:" Những người khác đâu rồi?"

Bình Nhị Lang khịt mũi:" Chết mất bốn người rồi, đều chết ở Tây Vực, số còn lại chắc chẳng sống được lâu đâu, làm đao khách làm gì có ai sống quá mười năm."

Ôn Nhu không hiểu:" Các ngươi thu hoạch ở Liêu Đông cũng khá, đủ sống cả đời rồi, sao lại phải chạy đi Tây Vực làm đao khách?"

Bình Luận (0)
Comment