Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 995 - Q5 - Chương 012: Nói Tử Tế Không Nghe.

Q5 - Chương 012: Nói tử tế không nghe. Q5 - Chương 012: Nói tử tế không nghe.

Vân Sơ thấy phải nói chuyện tử tế với Ôn Nhu rồi, giờ chưa phải là lúc âm thầm gây dựng thế lực, đồ mưu cái nọ cái kia.

Chuyện này làm khéo tới mấy cũng lộ ra dấu vết, khi đó phiền lắm.

Vân Sơ muốn để mọi thứ diễn ra tự nhiên như bách tính phường Tân Xương tự giác coi Vân gia là trung tâm vậy, một ngày nào đó bách tính Trường An tự động coi y là chỗ dựa của họ, thế lực của y chẳng tạo cũng thành.

Ân Nhị Hổ ăn cơm xong rời đi, mai hắn sẽ dẫn người tới Lạc Dương, làm loạn hôn lễ của Lý Hoằng.

Cho dù hoàng đế, hoàng hậu có đoán ra là y làm cũng không thành vấn đề, có lẽ họ nghĩ y đương nhiên sẽ làm như thế.

Chỉ cần không bị bắt được tại chỗ thì chẳng sao.

Vân Sơ từ nhã phòng đi ra, sắc mặt âm trầm, chưởng quầy nhà ăn định chào hỏi y vội xoay người đi ngay, đám hỏa kế cũng thế vờ như không biết y là ai.

Khi Vân Sơ tìm được Ôn Nhu thì tên này đang dựa vào cái gối lông cừu cực lớn xem một vũ cơ nhảy múa, bên cạnh còn có nhạc sư chơi tỳ bà, tiếng tỳ bà như hạt châu rơi vào bát ngọc, vũ cơ múa mỗi lúc một nhanh một sôi động.

Đây là âm nhạc, vũ đạo của người Hồ, trước kia ca vũ nhạc của Trung Nguyên chú trọng trang trọng chậm rãi, mỗi tiếng nhạc bình tĩnh như tế tự tổ tiên. Từ khi văn hóa người Hồ lọt vào mắt người Đường liền biến thành thế này, bất kể là đàn hay múa đều phải ra mồ hôi.

Ôn Nhu nhích sang bên, nhường chỗ cho Vân Sơ dựa vào cùng một cái gối.

Từ lần Ôn Nhu nói bọn họ là đôi phu thê Long Dương, Vân Sơ cố gắng tránh xa Ôn Nhu ở chỗ ít người, tên này mà cơn biến thái nổi lên, Vân Sơ cũng khiếp đảm.

Nghe Vân Sơ nói ra lo lắng của mình, Ôn Nhu khinh bỉ Vân Sơ:" Mẫu nhược xuất thương cổ, phú cường tố thị lang, tộc vọng lưu nguyên tịch, gia bần tẩu tha hương, ngươi hiểu không?"

Vân Sơ khịt mũi, bắt đầu rồi đấy.

Quả nhiên Ôn Nhu nói" Đây là đạo lý mà đại hộ bọn ta nhiều năm mới tổng kết ra."

"Nếu phụ tộc, mẫu tộc đều nhược tiểu, con cháu đời sau muốn vươn lên chỉ còn cách đi làm thương cổ. Nếu phụ mẫu tộc cường đại thì con cháu thế nào cũng phải vào sĩ đồ làm quan."

"Gia tộc một khi to lớn danh vọng cao thì không cần đi đâu hết, tiếp tục ở lại phát triển mở rộng."

"Nếu trong nhà bần cùng thì phải đi xa mới có khả năng phất lên được."

"Đó là quy củ đúng với tất cả mọi người."

"Song khi sử dụng thì phải biết dùng một cách linh hoạt, bốn điểm này đều có thể tùy thời thay đổi."

"Cơ nghiệp của chúng ta ở Trường An đã tới đỉnh điểm, tới lúc phải dịch chuyển ra ngoài. Nơi nào nguy hiểm nhất thì chúng ta phải bố trí nhiều nhân thủ."

"Còn ở Trường An này phải để trống, bất kỳ lúc nào cũng có chỗ đề bạt, mua chuộc lòng người."

"Loại chuyện này ngươi không thể chọn thời gian được, sự việc sẽ đẩy ngươi tiến lên, ngươi phải thuận theo thế mà làm."

"Ở chuyện này ngươi không bằng ta, dù sao khi còn nhỏ ngươi là tên dã nhân, lớn lên tuy không làm hòa thượng, nhưng có một người cha làm hòa thường, không hiểu học vấn của cao môn đại hộ là đương nhiên."

Đối với sự cao ngạo của Ôn Nhu, Vân Sơ hết cách, lần trước nhất thời yếu lòng thừa nhận không bằng y, cho nên bây giờ tìm hết thảy cơ hội lấy lại thể diện đã đánh mất.

"Ngươi an bài người vào Bách kỵ ti rồi hả?" Vân Sơ không thèm để ý lý luận linh tinh của hắn, hỏi thẳng vào trọng điểm:

Ôn Nhu lắc đầu:" Ta có điên đâu, đó là cấm địa của hoàng đế, dù hoàng hậu cũng không thể nhúng tay vào. Ta có cách lấy tin từ Bách kỵ ti, song không can thiệp vào."

Vân Sơ thở phào:" Hôm nay ta phải tham gia một hôn lễ, ngươi có đi không?"

Ôn Nhu chỉ vũ cơ đang thở ở đầu kia gian phòng lớn:" Tân nương tử có xinh đẹp nàng không??"

"Chắc là không bằng."

Ôn Nhi lại chỉ bánh trái hoa quả trên bàn:" Tiệc rượu nơi đố có thịnh soạn như ở đây không?"

"Khẳng định là không bằng, tới đó kiếm bát thịt hầm là may rồi."

"Vậy thì vì sao ta phải đi?"

Vân Sơ bắt đầu bực mình:" Người nơi đó tươi hơn nơi này."

Ôn Nhu vẫy tay gọi nhạc sư vũ cơ tới, hai mỹ nhân như con mèo nhỏ nép vào lòng hắn, hắn thả vào khe vú hai nàng mỗi người một quả vàng, tức thì mỹ nhân cười rạng rỡ:" Thực sự là hơn được à?"

Vân Sơ thua rồi:" Hôn lễ một nữ công nhân xưởng bông, người ta có thể cười giống hai mỹ nhân đây thì chắc mai không tới xưởng dệt làm công việc vất vả nữa."

"Ngươi cần lòng người, ta không cần, việc gì một quý công tử như ta đây phải ở chung với đám nghèo khổ nửa ngày?"

Thấy nói thế nào cũng không thuyết phục được tên này, Vân Sơ rời phòng.

Ôn Nhu đắc chí hôn hai mỹ nhân trong lòng:" Các nàng xem, đó chính là Vân Sơ Vân huyện lệnh mà người Trường An sợ như sợ hổ, y chẳng làm gì nổi t ..."

Còn chưa dứt lời thì Vân Sơ quay lại, trong tay y cầm một sợi dây thừng.

Ôn Nhu giật bắn mình đẩy hai mỹ nhân chắn trước người, hét lên:" Ngươi không được làm như thế ...."

Vân Sơ khịt mũi:" Có đi không?"

Con người Ôn Nhu có một ưu điểm, đó là hắn không bao giờ làm chuyện kháng cự vô nghĩa.

Nếu tranh luận đạo lý với Vân Sơ, hắn có thể nói cả một ngày một đêm không thua nửa chữ.

Nhưng Vân Sơ không nói lý nữa, giở trò dã nhân ra thì Ôn Nhu liền ngoan ngay.

Khi hai người rời phường Bình Khang thì ánh nắng chiều ấm áp trải khắp nơi, Vân Sơ nghênh ngang đi trước, Ôn Nhu lẩm bẩm theo sau.

Đi ngang qua chợ Tây, Vân Sơ mua một con gà, giúp Ôn Nhu mua một con vịt, mỗi người cầm một con đi tới phường An Nhân.

"Nhỡ chấy rận leo lên người ta thì sao?"

"Về tắm một lần là được."

"Làm sao ngươi bắt một sĩ đại phu như ta đi tham gia yến hội của đám nô tỳ? Chẳng lẽ ta không cần thể diện nữa à?"

"Ta cũng là lần đầu tiên, sau này mỗi khi nữ tử xưởng dệt gả đi sẽ có hai sĩ nhân tới chúc mừng. Ta nghĩ lâu dầu những nhà tử tế ở Trường An chủ động hỏi cưới nữ tử tốt xưởng dệt."

Ôn Nhu giơ cao con vịt trên tay:" Ngươi lo ta làm việc thiếu lý trí, không biết ngươi mới đang làm việc nguy hiểm, đào cả gốc rễ người ta."

"Sĩ nông công thương, ai nấy giữ đúng bổn phận của mình thì giang sơn mới vững bền. Nay ngươi nâng cao địa vị nông công thương, hạ thấp địa vị sĩ nhân, kết quả là trên dưới hỗn loạn, mất hết tôn ti."

Vân Sơ cười:" Ai bảo chỉ có mỗi mình ta thông minh nào."

Ôn Nhu tức thì vươn tay khoác vai Vân Sơ:" Nói thật đi, ngươi định làm gì?"

"Rảnh rỗi đi rải chút hạt giống, xem xem có gì khác biệt mọc ra không?"

"Ngươi đi gieo giống giữa một đám nữ tử, ta chúc ngươi thu hoạch phong phú."

Bình Luận (0)
Comment