Bất kể khách tới mua mỹ phẩm nhà mình là nam hay nữ, hoặc không phân biệt nổi là nam hay nữ thì Phương đại nương đều tươi cười nghênh đón, cố gắng để khách hài lòng, dùng hết lần sau còn quay lại.
Cơ mà đạo sĩ mua ma sa cao thì không bình thường.
Thực ra thì cũng bình thường, dù sao thì nhiều đạo sĩ có lão bà, có tình nhân, lại còn có rất nhiều người bình thường cũng thích mặc đạo bào.
Nhưng vừa rồi đạo sĩ mua ma sa cao trắng trẻo chưa nói, lại còn mua số lượng lớn, mà lượng dùng thứ nay thế nào Phương đại nương nói rõ ràng rồi, không có chuyện khách không biết.
Bà ta dứt khoát không vì bán thêm một lọ ma sa cao mà đi nói dối khách, làm thế được không bằng mất. Lượng ma sa cao đạo sĩ đó mua bằng lượng Ân Nhị Hổ lấy đi cho quân khốn kiếp Tiết Trường Phong thay da.
Thế nên Phương đại nương hết sức tự nhiên nghĩ tới Trương Quả cũng phơi nắng thời gian dài.
Thời gian qua bọn họ huy động hết lực lượng ngầm điều tra tung tích của Trương Quả nhưng không tìm được gì, không ngờ có manh mối lớn như thế tự mò tới nơi ...
Lý Hoằng dùng khăn tay bịt mũi, xem kỹ giỏi ngo ngoe chui ra từ khe da một đại hán râu rậm.
Hôm nay đã là ngày thứ ba, trên người tên đại đạo còn sống sờ sờ đã sinh giòi.
Một thái y chuyên phục vụ y sinh bắt mạch đại hán xong, thi lễ:" Bẩm điện hạ, người này vẫn sống, nhưng tâm mạch rối loạn."
Lý Hoằng không chịu nổi mùi thối bốc ra trên người tráng hán:" Hắn có thể sống bao lâu, mười ngày không?"
"Chỉ cần đủ thức ăn nước uống thì dù người hắn tiếp tục thối rữa sinh giỏi, sống thêm hơn mười ngày không thành vấn đề."
Tên tráng hán vốn không hề biết gì về tình hình của mình, nghe thái y nói thân thể mình đang sinh ròi, chẳng biết sức lực từ đâu ra, gân xanh trên cánh tay lực lưỡng gồ lên, hắn rống lớn không ngờ giựt đứt thừng trên người. Vừa ngồi bật dậy liền thấy vô số con giòi màu trắng lúc nhúc trên người ...
Aaaaaa ~~~~
Tên tráng hán nổi điên, có lẽ bất kỳ ai thấy cánh đó cũng có phản ứng như vậy.
Đáng tiếc hắn lập tức bị khống chế, thêm thừng da buộc trở lại, bất kể hắn vùng vẫy thế nào cũng chỉ khiến tấm ván gỗ va đập vào sàn phát ra tiếng rầm rầm, giỏi từ người hắn vì thế bắn khắp nơi.
Hoạn quan lẫn thái y vội vàng che chắn trước mặt thái tử, có thị vệ chùm tấm vải lên người hắn tránh giòi vương vãi.
Tráng hán kia đã gồng người tới cực điểm, đột nhiên thở ra một hơi dài, thân thể đang căng lên dần thả lỏng, không động đậy nữa.
Y chính sờ cổ tay bị thừng siết tới máu me be bét, nói:" Kẻ này chết rồi."
Lý Hoằng một tay che mũi, tay khác nâng quyển tông trên bàn, xem thân phận tên này, ồm ồm nói:" Tới ngay cả một tên đại đạo giết người vô số, già trẻ không thả mà không chịu nổi sợ hãi do giỏi sinh ra trên người gây ra, sao Trương Quả sống được?"
"Thái phó, liệu thái phó có qua được không?"
Hứa Kính Tông đang ngủ gà ngủ gật trên ghế tựa, mở mắt ra nói:" Lão thần càng già càng tiếc mạng, mỗi khắc cuộc sống đều quyến luyến, dù tốt dù xấu, chỉ cần sống là lão thần không bao giờ từ bỏ. Vì còn sống là còn vô số khả năng."
Lý Hoằng gật gù:" Nếu vậy cô vương dám chắc Trương Quả vẫn còn sống."
"Điện hạ, nếu định đem tin này nói cho bệ hạ thì đừng, bệ hạ không tán thưởng đâu, chỉ khiến bệ hạ ghét thôi."
"Vậy thái phó thấy có nên nói với mẫu hậu ta không?"
Nhắc tới hoàng hậu, Hứa Kính Tông lập tức đổi thái độ, không dám bình phẩm:" Lão thần già cả lẩn thẩn, chẳng biết gì cả."
Hai người đang trò chuyện thì bên ngoài tòa điện hoang vắng có tiếng huyên náo, Lý Hoằng tức giận nhìn ra ngoài, chỉ thấy Bùi Uyển Oánh được một đám hoạn quan xúm quanh đi vào.
Thái y đi tới dìu Hứa Kính Tông nấp vào sau màn, bọn họ là ngoại thần, không thể gặp thái tử phi.
Vừa thấy thái tử, Bùi Uyển Oánh mặt mày vặn vẹo vì giận đi vào, mất hết nghi thái, nói oang oang:" Điện hạ là thái tử, phải có uy nghĩ của trữ quân. Cho dù thích mỹ nhân cũng nên để thiếp biết, thiếp an bài cho điện hạ, sao có thể lén lút hẹn hò như thế?"
"Làm vậy chẳng những không yên ổn, còn dễ bị người ta chỉ trích."
Lý Hoằng giận lắm chỉ thi thể đầy giòi đã được lấy vải che đi:" Đúng, đây là đối tượng cô vương lén lút hẹn hò đấy."
Bùi Uyển Oánh đi thẳng tên thi thể, giật mạnh tấm vải ra, muốn xem thứ hồ ly đê tiện nào, không ngờ vải vừa kéo ra lại chứng kiến cảnh tượng kinh khiếp như vậy, người mềm nhũn ngã xuống bất tỉnh.
Lý Hoằng một tay đỡ lấy tấm thân mềm oặt của Bùi Uyển Oánh, nhìn nàng mắt nhắm chặt, hô hấp như có như không, thở dài:" Nàng cứ yên tĩnh như vậy có phải tốt không?"
............... ....................
Một đạo sĩ trẻ bước qua thân thể Chung Quỳ nằm trên ngưỡng cửa, nhanh nhẹ đi vào, đống ma sa cao trên tay không lay động chút nào.
Không phải hắn vô lễ với Chung Quỳ, mà vì Chung Quỳ không muốn rời đại môn Tề Hà Quan. Từ sau lần Bạch Vân Quan bị tập kích, tín đồ tổn thất quá nửa, Chung Quỳ suốt ngày uống rượu, không rời đại môn nửa bước, đái ỉa tại chỗ làm nơi này khai thối nồng nặc.
Cũng may Tê Hà Quan địa thế hẻo lánh, lại là gia miếu của lễ bộ thượng thư, không có người vây quanh.
Đột nhiên Chung Quỳ đang say nhũn như bún mở choàng mắt, thân thể như chim lớn vọt đi, hai tay biến thành trảo, tóm một hán tử gầy gò lởn vởn gần đó.
Hán tử không kịp đề phòng, trơ mắt nhìn thân thể to lớn của Chung Quỳ bao phủ, chẳng hét được tiếng nào đã bị đè xuống đất.
Cùng lúc ấy trong rừng cây đối diện Tê Hà Quan có hai tiếng nỏ, Chung Quỷ xoay ngược người lại, chân đá chính xác vào nỏ tiễn, nỏ tiễn bay lên không. Một chiếc phi trảo bay ra, muốn đoạt lấy hán tử gầy gò kia, song Chung Quỳ kịp nhào tới tóm lấy phi trảo, hai tay giật mạnh, đồng thời quát ta:" Ra đây cho lão tử ..."
Không ngờ địch buông phi trảo ra rồi, làm Chung Quỳ ngã lăn ra sau.
Ngay lập tức lại có tiếng nỏ phát ra, hán tử gày gò cũng thừa cơ ném một thanh chùy thủ về phía Chung Quỳ, bản thân lăn trên mặt đất, vọt mình ẩn vào rừng cây.
Chung Quỳ né chủy thủ, nỏ tiễn, rống về phía rừng cây, nhưng không truy đuổi.
Một đám đạo sĩ cầm kiếm dài xông vào rừng, Chung Quỳ không ngăn cản họ. Vừa rồi hắn sở dĩ không truy đuổi vì ba người kia được huấn luyện bài bản, nắm giữ tiết tấu chiến đấu cực tốt, phối hợp ăn ý.
Nếu phải chiến đấu mặt đối mặt, Chung Quỳ tự tin giết chết bọn chúng sau vài chiêu. Nhưng ba người này không ra mặt cùng lúc, hắn muốn giết chết phải trả giá đắt.
Ba người kia vào rừng không chạy, đợi Chung Quỳ đuổi theo, không ngờ hắn không truy đuổi mà lại là một đám đạo sĩ.
Trước kia Chung Quỳ hết sức nhiệt tình với đạo sĩ, cho rằng họ cùng là người đạo môn, giúp đỡ nhau là thiên kinh địa nghĩa.
Sau trận chiến Bạch Vân Quan, thái độ của hắn liền thay đổi, vì đêm hôm đó chỉ có bọn họ liều mình chiến đấu, những đạo sĩ khác không trốn thì chạy. Nhất là mấy vị cao đạo, còn kéo tín đồ che chắn cho mình.
Những tín đồ còn lại được Chung Quỳ đưa về Chung Nam Sơn, còn hắn là đạo sĩ, bất kể sống chết cũng phải giúp đạo môn hoàn thành mục đích.