Lý Thuần Phong thấy Chung Quỳ lần nữa nhếch nhác ngồi xuống ngưỡng cửa thì đi tới:" Đây là chuyện lớn, không thể để kẻ nào trốn thoát."
Chung Quỳ chẳng nhìn ông ta:" Đệ tử thủ ở đây, không kẻ nào có thể vào Tê Hà Quan."
"Nếu mỗi người không dốc toàn lực thì không thể thành công được."
"Khi đệ tử dốc toàn lực thì có kẻ lại bỏ chạy."
"Đúng là như thế." Lý Thuần Phong nghiêm mặt nói:" Chuyện ở Bạch Vân Quan, đúng là nhiều người thẹn với ngươi, tín đồ của ngươi chết thảm, làm người ta đau lòng. Có điều sinh tử với người tu đạo chúng ta không quan trọng, chết không phải là kết cục tệ nhất."
"Chúng ta có thể chết, Đạo môn không thể chết, Đạo môn chết, mọi người không còn nhà nữa, đạo pháp không còn, về sau không còn người tu đạo."
Chung Quỳ chẳng biết có nghe thấy Lý Thuần Phong nói không, nói chuyện chẳng liên quan:" Gọi họ về đi, ở trong rừng họ không phải là đối thủ của kẻ địch."
Lý Thuần Phong còn muốn nói những nhịn được, Chung Quỳ tính cách đơn giản thẳng thắn, nhưng không phải là người hữu dũng vô mưu, kiến thức hơn xã đạo sĩ bình thường.
Nếu hắn nói có nguy hiểm nên rút lui thì nghe theo là tốt nhất.
Một hồi chiêng đồng vang lên, lần lượt có đạo sĩ từ trong rừng quay về, khi đi mười sáu khi về còn sáu.
Ân Nhị Hổ ngồi bên giếng nghe tiếng kêu đau đớn tựa có tựa không, vừa uống rượu vừa nhắm với đỗ tương Tây Vực, với hắn mà nói, thế đã hưởng thụ đỉnh cấp nhân gian rồi.
Đương nhiên nghe Tiết Trường Phong kêu cũng thích hơn tiếng hát của ca cơ phường Bình Khang, nhất là lúc Tiết Trường Phong rên kéo dài, vận vị hơn cả bài Dương Quan Tam Điệp.
Ân Nhị Hổ không biết gần đây Tiết Trường Phong lột mấy lớp da, nhưng mà da hắn giờ chắc là mỏng lắm, ma sa cao mà hắn đưa Tiết Trường Phong tên đầy đủ phải gọi là ma sa cao muối biển. Da mỏng với muối biển mịn, chắc phải tiêu hồn lắm.
Tên đó tính cách cố chấp, thí nghiệm phạm vi nhỏ thấy đau vẫn dùng toàn thân.
Coi như một tên cứng cỏi.
Ngoài viện tử lại có nhiêu người tới, nhìn cái biết ngay không phải người tốt, bọn họ lấm lét muốn vào xem, muốn hỏi xem có thấy tên dã nhân đen như than không.
Sự xuất hiện của những người này làm Ân Nhị Hổ vui lắm, từ điểm này mà nói đao khách hành hội phát triển không tệ ở Lạc Dương, đã có thể tiếp nhận ủy thác trên 3000 quan rồi.
Đây là một đột phá đáng nể, phải biết rằng đao khách, du hiệp xưa nay bị quan phủ khinh bỉ, địa vị vô cùng thấp kém.
Giờ hay rồi, nếu đã có thể tiếp nhận ủy thác của phủ Chu quốc công, sau này có thể tiếp nhận ủy thác của hào môn thế gia. Vì chỉ cần có người đi đầu rồi, người khác không còn quá coi trọng thể diện nữa.
Nhai đỗ tương rang xốp kêu rôm rốp, làm một ngụm thuốc sát trùng cay xe, cảm giác như đang ăn thịt ngũ vị Trường An vậy.
Trên đầu tường đột nhiên xuất hiện một cái đầu, thấy Ân Nhị Hổ nhìn mình liền nhe răng cười, đang định nói thì một viên gạch đập vào mặt, ngã xuống luôn.
Người leo tường vừa mới ngồi dậy liền phát hiện tráng hán uống rượu trong viện tử đã tới ngoài tường, nhặt viên gạch lên nhè mặt mà đập. Sau đó không chỉ hắn ăn đòn mà hai tên đồng bọn đi cùng cũng bị người ta quây lại đánh một trận.
Đợi tới khi người bất lương thòi còi toét toét chạy tới mới cứu được ba người kia. Có điều người bất lương cũng chẳng phải người tốt, thấy bộ dạng ba người họ, mắt sáng lên như thấy mỹ nữ.
Khi ba người kia y phục tả tơi từ phường Gia Ninh chạy ra, không chỉ ăn đòn mà tiền cũng bị lột sạch.
Ân Nhị Hổ tiếp tục ngồi bên giếng nghe Tiết Trường Phong ca hát, Hầu Tử vội vàng đi vào kể chuyện ở Tê Hà Quan.
"Ta muốn giết Chung Quỳ." Đầu Hầu Tử sưng một cục, là do khi Chung Quỳ dùng Thái Sơn Áp Đỉnh đè lên hắn gây ra:
"Ngươi không giết được Chung Quỳ." Ân Nhị Hổ không đánh giá cao:" Hắn là tiên phong từng tung hoành trong vạn quân, chút bản lĩnh của các ngươi không là gì với người ta."
"Giờ hắn rất nhát gan, khứu giác lại cực nhạy, bọn ta chẳng lộ sơ hở gì mà hắn thình lình xông vào đánh ta, không phải có hai người Hầu Tam ra tay thì ta bị bắt sống rồi. Hắn sẽ gây bất lợi lớn cho hành động tiếp theo của chúng ta." Hầu Tử nghiến răng nghiến lợi nói:
Ân Nhị Hổ ném đỗ lên không ngửa mặt đỡ lấy:" Chúng ta có cái hành động chó gì chứ?"
Hầu Tử ngạc nhiên:" Không phải ngươi ra lệnh tìm Trương Quả à?"
"Thì chúng ta xác định Trương Quả ở Tê Hà Quan, vậy là đủ rồi."
"Thế thôi sao?"
"Thế thôi." Ân Nhị Hổ cũng không giải thích ý đồ của quân hầu:
Hầu Tử xoa cục u trên trán rồi thở dài, cũng ngồi xuống lấy một nắm đỗ tương cho vào mồm, uống ngụm thuốc sát trùng, mở miệng phả hơi hai lần vì cay sau đó ngậm chặt miệng hưởng thụ vị thơm của đỗ tương hòa với rượu.
….. …..
Nói ra thì Lý Hoằng chẳng thích Thái Bình chút nào, vì chỉ cần chạm vào một cái là đứa bé này khóc toáng lên, chẳng hề giống An Định khi còn nhỏ, bế trong lòng sẽ ôm chặt cổ hắn, chẳng bao giờ khóc.
Thái Bình thì khác, khi đại ca muốn thân mật, nó lại khóc như ca ca muốn ném nó xuống đất.
Đứa bé mới đầy tháng, trời mới biết làm sao nó khóc to như vậy.
Thái Bình vừa về tới vòng tay Vũ Mị là ngừng khóc luôn, cái đầu nhỏ ra sức rúc vào bầu ngực vĩ đại của mẫu thân, cái miệng nhỏ chóp chép.
Rất nhanh một nhũ nương có bộ ngực cực kỳ hùng vĩ, bế Thái Bình đi, có vẻ Thái Bình vẫn thích Vũ Mị hơn nên nó lại khóc, nhưng tiếng khóc nhỏ hơn khi nãy nhiều.
Vũ Mị yêu chiều nhìn theo Thái Bình được nhũ nương bế đi, lạnh nhạt nói với Lý Hoằng:" Dù ngươi có ngày ngày tới đây, ta cũng không tha thứ cho ngươi."
Trong năm ngày qua hoàng hậu đã rút đi sáu quan viên của Đông cung, trong đó có Lâu Sư Đức mà Lý Hoằng coi trọng nhất, đưa lên triều làm thứ sử, thoáng cái thế lực của Lý Hoằng suy giảm rất nhiều.
Lý Hoằng ngồi dưới chân Vũ Mị:" Hài nhi vô tình làm hỏng chuyện của mẫu hậu, không phải cố ý làm khó dễ."
Vũ Mị mỉm cười:" Vậy thì ta đơn thuần thấy Lâu Sư Đức là viên quan có tài, để lại Cam Châu truân điền cho ngươi đúng là tài lớn dùng vào việc nhỏ cho nên tiến cử hắn lên làm thứ sử."
Lý Hoằng ngửa mặt nhìn Vũ Mị, thở dài:" Mẫu hậu, để lại đám người Lâu Sư Đức cho con, con sẽ nói cho người biết một chuyện."
Vũ Mị vung tay bợp đầu Lý Hoằng:" Ngươi muốn giao dịch với bản cung à?"
Lý Hoằng cười méo miệng, không dám nhiều lời nữa, nếu không Lâu Sư Đức làm thứ sử là cái chắc:" Mẫu hậu, con nói với người, vài ngày nữa Trương Quả khả năng sẽ sống lại."
Con ngươi Vũ Mị co lại ngay tức thì, sau đó bình đạm nói:" Trương Quả chết rồi, toàn bộ Lạc Dương đều nhìn thấy."
Lý Hoằng cười hì hì:" Hài nhi vốn cũng nghĩ thế, cho nên đem chuyện này như chuyện lạ kể cho sư phụ nghe, sư phụ nói, sinh giòi với chết là hai chuyện không liên quan."
"Sau đó hài nhi liền kiếm năm tên tử tù tội cực ác từ Lạc Dương lệnh thí nghiệm, quả nhiên như sư phụ nói, bọn họ không hề chết."
Nghe tới đây Vũ Mị đứng bật dậy, nhìn Lý Hoằng dưới chân:" Thực thế sao?"
Vũ Mị vốn đã cao, lại còn đứng trên giường, Lý Hoằng phải ngửa cổ ra sau nói chuyện:" Năm tên có hai tên sợ quá mà chết, ba tên bị hài nhi buộc chặt đầu, không cho chúng nhìn thấy giỏi sinh sôi trên người. Đã mười ba ngày chúng vẫn sống."
"Mẫu hậu có muốn xem không, nhưng con nói trước Uyển Oánh từng xem, tới giờ ăn gì nôn nấy, còn thường gặp ác mộng."
Vũ Mị trầm ngâm:" Chưa dủ."
Lý Hoằng nói thêm:" Trương Quả hiện tám phần ở Tê Hà Quan ngoài thành Lạc Dương, mẫu hậu muốn làm gì phải nhanh lên."
Vũ Mị vươn tay ra như chớp, tóm lấy tai Lý Hoằng, lạnh lùng nói:” Ngươi muốn nhìn thấy ta và phụ hoàng ngươi xung đột vậy sao?”
Lý Hoằng lần này không rối rít xin tha như trước kia, bình tĩnh nhìn Vũ Mị đáp:” Chỉ cần mẫu hậu đừng phá bố trí của con, con luôn là đứa con hiếu thuận nhất thiên hạ.”