Dù Lý Hoằng đã đi rồi, Vũ Mị vẫn ngồi ngây tại chỗ, mặt âm trầm tới phát sợ, những lúc như thế không ai dám tới gần nàng, dù là Xuân ma ma cũng không dám.
Có điều rất nhanh Vũ Mị tiếp nhận được chuyện nhi tử đã trưởng thành, hoàn toàn độc lập khỏi nàng.
Giống như hổ con khi chưa trưởng thành luôn theo sát hổ mẹ một tấc không rời, một khi hổ con đã lớn, dù là hổ mẹ cũng không thể tùy tiện bước vào lãnh thổ của nó nữa, đò là quá trình phát triển tất yếu.
Kim Nhu Như gần đây xinh đẹp hơn một chút, nếp nhăn trên mặt giảm đi, vết đóm cũng ít hơn nhiều, chỉ có giọng nói khả năng không thể khôi phục, vẫn khàn khàn khó nghe.
Vũ Mị trầm giọng nói với Kim Nhu Như:" Trương Quả ở Tê Hà Quan."
Kim Nhu Như không nói không rằng lùi khỏi Thượng Dương cung.
"Hoàng hậu, ả ta không làm được đâu ..." Một nữ quan tóc bạc nói:
"Bản cung biết, ngầm phái 50 thiên ngưu vệ đi, chỉ được thành công, không được thất bại."
Nữ quan vâng lệnh, cũng lui khỏi Thượng Dương cung.
Thái Bình ăn no được vú nương đưa về, Vũ Mị bế lấy Thái Bình kêu a a, nói nhỏ:" Ta mất đi một nhi tử rồi."
Thái Bình tựa hồ hiểu lời mẫu thân, lần nữa rúc đầu vào ngực Vũ Mị, cho dù Vũ Mị uống thuốc hồi sữa, không có sữa cho Thái Bình bú, đứa bé này vẫn vô cùng quyến luyến nàng.
Trong mấy hoàng tử ở lại Lạc Dương, người ít quyến luyến Vũ Mị nhất là Lộ vương Lý Hiền. Đó chẳng phải lỗi của Lý Hiền, hắn luôn muốn thân cận với Vũ Mị, nhưng Vũ Mị luôn lạnh như băng, xa cách ngàn dặm.
Đó cũng không phải lỗi của Vũ Mị, với nàng mà nói, không bạc đãi gì đứa bé này, cho nó sống đã là ân điển quá lớn rồi.
Trước kia Lý Hiền coi thường loại nam nhân tự nguyện đi hòa hiếu như Hạ Lan Mẫn Chi, sau mấy tháng tiếp xúc, Lý Hiển bắt đầu thích nam nhân này.
Học vấn của người này rất cao, lại biết hát tiểu khúc dân ca ưu mỹ, quan trọng nhất là luôn biết nói chuyện làm người ta dễ chịu.
Hôm nay Hạ Lan Mẫn Chi dẫn tới cho hắn một cố nhân, đợi khi khăn che mặt của người đó kéo ra, Lý Hiền đứng bật dậy kêu lên:" Tử An, là ngươi phải không?"
Vương Bột nước mắt ròng ròng, cúi người tham bái :" Trường Giang sầu lắng trong lòng, đường xa muôn dặm nhớ mong ngày về. Chiều buông gió lộng lê thê, lá vàng quanh núi bốn bề tung bay."
"Điện hạ, Tử An ở Thục ngày ngày nhớ tới điện hạ, năm ngoái lá vàng rụng, liền mua thuyền rời Thục, trên đường bị bệnh mấy tháng. Nay rốt cuộc cũng về rồi."
Lý Hiền liên tục lắc đầu:" Cô vương không nên đem văn chương của ngươi cho phụ hoàng, cứ nghĩ phụ hoàng sẽ xem trọng ngươi, không ngờ mang tới cho ngươi họa lớn."
Vương Bột nước mắt chảy dài, ôm tay Lý Hiền:" Do thuộc hạ làm văn không tốt, khiến bệ hạ nổi giận, không thể trách ai."
Hạ Lan Mẫn Chi nhìn hai người thương tiếc nhau, mang chén rượu tới:" Điện hạ tăng thêm hai châu đất phong, Tử An cũng từ Thục quay về, đều là chuyện vui lớn, sao thiếu rượu được."
Lý Hiền, Vương Bột ai nấy tự nâng chén với Hạ Lan Mẫn Chi, cùng uống cạn.
Lý Hiền được tin Vương Bột miễn tội quay về, làm tham quân ở Quách Châu thì mừng lắm, vì Quắc Châu ở Hoằng Nông mé trái Kinh Triệu, là nơi cực kỳ giàu có.
"Không lâu nữa phụ hoàng sẽ phong ta làm Bái vương, Tử An chỉ cần rèn luyện một thời gian, đợi cô vương về đất phong, Tử An sẽ thành chúc quan, ngày ngày không rời."
Lý Hiền đã hơi say lén đem một số chuyện nói ra trước.
Vương Bột nghe vậy mừng rỡ, Hạ Lan Mẫn Chi làm như không nghe thấy, tự rót tự uống một mình.
Lý Hiền thấy thế thì bất mãn:" Thường trụ thấy không hay à?"
Hạ Lan Mẫn Chi đặt chén rượu xuống:" Tại hạ bất tài, thủa nhỏ muốn quyền khuynh một phương, ân trạch một vùng, vậy là đủ rồi. Bởi thế khi người người khinh bỉ tại hạ làm chuế tế Thổ Phồn, tại hạ cười kẻ khác tầm nhìn hạn hẹp."
"Mấy năm qua tại hạ tuy sống lang bạt kỳ hồ, nhưng tồn vong một vùng, lại do một lời của mình mà định đoạt."
"Điện hạ vốn nòi rồng chất phượng, bất kể xuất thân hay tài hoa hơn tại hạ trăm lần, vẻn vẹn được đất Bái đã hài lòng tự mãn, ngôi ngang hàng với nhân vật như tại hạ, vì thế tại hạ tiếc thay cho Lộ vương."
Lý Hiền cảm khái:" Đó là vì Thường Trụ chưa tiếp xúc với huynh trưởng ta, nếu không cũng sẽ thỏa mãn với hiện trạng."
Hạ Lan Mẫn Chi nhìn Vương Bột chăm chú ăn uống, không nói hộ mình câu nào, trong lòng không thoải mái:" Thì ra Lộ vương sùng bái thái tử như thế, lúc khác nhất định phải gặp vị thái tử này."
"Tiếp xúc với thái tử không giống cô vương đâu, thái tử tính nóng như lửa, lại giảo hoạt như hồ ly, Thường Trụ nên cẩn thận là hơn."
Nói xong câu này Lý Hiền mất đi hứng trí tiếp tục uống rượu, lấy cớ đã mệt quay về hậu điện.
Hoạn quan Xuân Thành hầu hạ Lý Hiền uống nước, nằm xuống, chuẩn bị đi thì bì Lý Hiền tóm ống tay áo kéo lại, hỏi nhỏ:" Ta thực sự không bằng Lý Hoằng à?"
Xuân Thành là hoạn quan thiếp thân của Lý Hiền, tất nhiên nói:" Lộ vương hơn thái tử trăm lần, nghìn lần."
Lý Hiền buông tay áo Xuân Thành ra, ánh mắt vẫn thất thần nhìn trần nhà, lẩm bẩm:" Ta thực sự không bằng Lý Hoằng sao?"
Lúc này Lý Hoằng đang nhìn Tử Vi Cung từ xa, cân nhắc có nên nói chuyện Trương Quả còn sống với phụ hoàng không. Hắn thấy nếu tất cả đều biết Trương Quả chưa chết, chỉ mình phụ hoàng không biết, một khi Trương quả xuất hiện, phụ hoàng sẽ thành kẻ ngốc.
Đây là một hành vi vô cùng bất hiếu.
Hắn cũng biết, phụ hoàng bề ngoài rộng lượng hiền hòa, kỳ thực là người cực kỳ hẹp hòi độc đoán. Lúc này mà hắn nói với phụ hoàng mình phát hiện Trương Quả chưa chết, phụ hoàng ắt không tin, còn giận lây hắn. Đợi khi Trương quả xuất hiện, phụ hoàng nhớ tới lời cảnh báo của mình, lúc đó sẽ thẹn quá hóa giận.
Hậu quả khó khống chế được.
Lý Hoằng nghĩ rất lâu cuối cùng vẫn quyết định đem chuyện này chôn vùi trong lòng, kê cao gối ngủ kỹ, cho dù người gặp xui xẻo là phụ hoàng thì mình chẳng tội gì đi làm việc tốn công còn gây mất lòng.
Một đội cung nữ xếp hàng tóc bùi cao đi vào thiên điện Tử Vi Cung, Lý Hoằng không quấy nhiễu nhã hứng của phụ hoàng nữa, dù sao đây là số ít cách giảm bớt đau đầu của phụ hoàng.
(*) Mình có tìm thông tin về Vương Bột thì bất ngờ biết là ổng chết ở Nghệ An, Hà Tĩnh gì đó, hai cha con ổng đều được dân ta tạc tượng đem thờ. Tới nay bia mộ vẫn còn, tượng hai cha con thì tầm 30 năm trước bị đem đi mất, ai đem đi, đem đi đâu, vì sao đem đi thì mình chưa tìm hiểu tới, bạn nào có hứng có thể truy tìm …