Trở về tới Đông cung, Lý Hoằng trước tiên đi thăm Bùi Uyển Oánh. Từ ngày bị hoảng sợ đó Bùi Uyển Oánh sốt cao ba ngày, liên tục gặp ác mộng, đôi khi nửa đêm giật mình thức giấc phát ra tiếng thét thảm thiết.
Cũng từ lúc đó Lý Hoằng cơ bản không chung giường với Bùi Uyển Oánh nữa.
Có điều nàng là thái tử phi, thêm vào lại có bệnh, mỗi ngày tới thăm hỏi thì Lý Hoằng vẫn làm được.
Tới Hiệt Phương Điện của thái tử phi, Lý Hoằng thấy cung nhân đang hầu hạ Bùi Uyển Oánh dùng thuốc, sắc mặt ai cũng lo âu.
"Lần thứ mấy rồi?" Lý Hoằng hỏi:
"Khởi bẩm điện hạ, đây đã là lần thứ ba rồi, thái tử phi nôn hai lần."
Lý Hoằng gật đầu, lấy bát thuốc từ tay cung nhân, phất tay bảo cung nhân lui ra.
Bùi Uyển Oánh nằm yên tĩnh trên giường, mặt mày nhợt nhạt, người gầy quắt đi, hai gò má nhô lên.
Lý Hoằng tới bên giường, Bùi Uyển Oánh hai mắt vốn trống rỗng liền có thần thái, vất vả ngồi dậy:" Thái tử ..."
Lý Hoằng ừ một tiếng, cho miếng đường phèn vàng nhạt vào miệng Bùi Uyển Oánh:" Ăn chút đường lừa cái miệng."
Bùi Uyển Oánh nghe lời ăn đường rồi uống thuốc, lần này nàng không nôn ra nữa, bộ dạng yếu ớt nói:" Thái tử là hùng ưng bay chín tầng trời, Tiểu Uyển chỉ là con chim sẻ yếu ớt, dù nỗ lực thế nào cũng không theo kịp hùng ưng."
Lý Hoằng vỗ vỗ má nàng:" Sớm ngày cường đại, Văn Đức hoàng hậu năm xưa cũng là nữ tử lớn lên trong khuê phòng giống nàng, nhưng nữ tử đó một mình trông coi Trần vương phủ, để thái tông hoàng đế yên tâm xông pha bên ngoài. Vào đêm đẫm máu Huyền Vũ Môn càng mặc giáp tiến cung thanh trừng hậu cung cho thái tông hoàng đế."
"Nàng là thái tử phi, điểm này sẽ không thay đổi, chỉ cần nàng không phạm lỗi gì lớn, cả đời này sẽ không thay đổi."
Lời của Lý Hoằng làm sắc mặt Bùi Uyển Oánh ngày càng tốt, thậm chí không ngờ còn hồng hào, đôi mắt vốn thất thần liền trở nên sống động.
Nàng trở mình ngồi dậy:" Thái tử nói có năm thí nghiệm, bọn chúng còn sống chứ?"
Lý Hoằng gật đầu:" Còn ba người, có điều mai là bỏ, làm vậy ảnh hưởng tới đức hiếu sinh của trời."
Bùi Uyển Oánh kiên định nói:" Thần thiếp muốn xem."
Lý Hoằng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:” Nàng muốn xem cũng được, nhưng có một điều kiện …”
Bị giòi bọ ăn mòn thân thể mười ba ngày, người thì chưa chết, nhưng đã không giống người nữa.
Bùi Uyển Oánh nhìn thấy lại hét lên ngất xỉu lần nữa, sau khi tỉnh lại hai tay ôm chân co ro ở góc giường, không ai kéo ra được.
Lý Hoằng mời thái y tới khám, thái y nói là sợ hãi quá độ, cần yên tĩnh tĩnh dưỡng, không thể kích thích thêm nữa.
Vì thế Lý Hoằng an bài nàng dưỡng bệnh ở thiên điện, ai ngờ vừa tới thiên điện, thái tử phi đầu bù tóc rồi chạy khắp đông cung, vừa chạy vừa la hét muốn gặp bệ hạ.
Chuyện xảy ra ở Đông cung nhanh chóng truyền tới tai Lý Trị, sau khi nghe nói thái tử phi bị điên liền gọi Lý Hoằng tới, muốn hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lý Hoằng im lặng.
Giữa mùa hè Lý Trị không muốn tới gần con gấu nóng như lò lửa, có điều tay vẫn nắm cái tay dày của nó vuốt ve.
"Ngươi không nói, trẫm đành hỏi thái tử phi thôi."
Đối với đứa nhi tử này, Lý Trị vẫn khoan dung hết mức có thể, hắn cho rằng thái tử lại lần nữa phạm lỗi rồi.
Lý Hoằng gượng cười:" Ký thực không phải chuyện to tát gì, toàn do thái tử phi chuyện bé xé ra to."
Lý Trị thấy nhi tử vẫn không chịu nói, liền xua tay bảo Tả Xuân đưa thái tử phi tới, chuyện có thể làm thái tử phi sợ tới chạy khắp nơi, Lý Trị rất hứng thú.
Bùi Uyển Oánh tới Tử Vi Điện đã khôi phục nghi thái thường ngày, yên tĩnh đứng đó, không khác gì thường ngày.
Lý Trị hỏi thẳng:" Bùi thị, vì sao lại kinh hoàng như thế?"
Bùi Uyển Oánh nhìn Lý Hoằng một cái, mắt đỏ hoe quỳ xuống đất:" Thần vô cớ gây chuyện."
"Có phải vì Vân Na không? Nếu đúng thì không cần ầm ĩ, ngươi là chủ nhân Đông cung, Vân Na thì đã đi tới tận Tây Vực, không cần đố kỵ, đố kỵ ở hoàng gia chính là sai."
"Không phải, tại thần thấy quỷ ở Đông cung." Bùi Uyển Oánh không muốn mang tiếng đố kỵ, với thái tử phi mà nói, đó là khuyết điểm chí mạng:
"Quỷ sao?"
"Đúng ạ, một thân thể toàn giòi bọ, còn há miệng với thần."
Lý Trị ngẫm nghĩ một lúc phất tay:" Lui ra đi."
Bùi Uyển Oánh run run đứng dậy, lại nhìn thái tử với vẻ ngập ngừng, thái tử chẳng thèm nhìn nàng, thế là Bùi Uyển Oánh cắn môi, rưng rưng nước mắt rời đi.
Lý Trị không ngừng bấm đệm thịt trên tay con gấu lớn, làm móng vuốt của nó hết thò ra lại thụt vào, mấy lần như thế mới hỏi:" Ngươi đang hoài nghi cái gì?"
Lý Hoằng ngập ngừng:" Hài nhi thấy cái chết của Trương Quả có vấn đề."
Lý Trị cau mày:" Ai ai cũng nhìn thấy Trương Quả đã chết, sao ngươi lại thấy có vấn đề."
"Hài nhi tìm năm tên tử tủ phạm tội đại ác ở chỗ Lạc Dương lệnh, mô phỏng hoàn cảnh của Trương Quả ở ngoài hoàng thành. Kết quả hai ngày sinh giỏi, giòi trưởng thành trong vòng mười ngày, vậy mà người không chết."
Lý Trị mắt nhìn nhi tử chằm chằm, buông một tiếng thở dài:" Giữa cha con ta còn lời gì không thể nói à? Cần gì phải khiến Bùi thị sợ hãi như thế chứ?"
Lý Hoằng mắt đỏ hoe nghẹn ngào:" Nhi thần khi chưa thành thân là nhi tử của phụ hoàng, thành thân rồi thành thần tử. Hứa thái phó nói, ở trong hoàng gia nên giữ lễ quân thần không có hại gì."
"Trước đó hài nhi không nghe lời thái phó, coi phụ hoàng là phụ thân, quên mất trước chữ phụ có chữ hoàng."
Lý Trị có chút xúc động, song không nói ra câu, hết thảy cứ như xưa, đột nhiên mặt lạnh đi:" Mẫu hậu ngươi biết không?"
Lý Hoằng ngớ người:" Thái tử phi sợ hãi mà ngất, e là không giấu được mẫu hậu."
Lý Trị hơi nheo mắt lại, lạnh nhạt nói:" Thái tử lục soái có thể trù bị trọn vẹn rồi, có nhân tuyển gì thích hợp cứ báo lên, trẫm phê chuẩn. Đồng thời ngươi có thể phái trưởng sử tới tiếp nhận đất phong, sau này không cần quản lý qua thiếu phủ giám nữa."
"Phụ hoàng, Đông cung ít người, nhi thần mấy năm qua bận rộn trồng cây, không thu nạp nhân thủ, cần phụ hoàng lo liệu."
"Ha ha ha, ngươi không cần băn khoăn gì hết, trẫm cho phép ngươi chọn nhân thủ từ chiết trung phủ hai vùng Quan Trung, Trung Nguyên, tổ kiến thái tử lục soái."
Lý Hoằng lại nói:" Hài nhi muốn dọn dẹp nhân thủ Đông cung, mấy năm qua chí của hài nhi không ở đó nên thiếu chăm lo."
"Lý Nghĩa Phù bỏ chức thái phó, làm trưởng sử Đông cung, Hứa Kính tông bỏ chức thái phó, làm Đông Cung thừa, Lý Tích bỏ chức thái bỏ, làm Đông cung lang tướng, giám sát thái tử lục soái. Vân Sơ trừ bỏ toàn bộ phận sự ở Đông cung."
"An bài của phụ hoàng tất nhiên là tốt nhất, hài nhi xin tuân theo."
Nói xong những lời kia, Lý Trị tựa hồ đã mệt, phất tay bảo Lý Hoằng rời đi.