Lý Trị lúc này rõ ràng tâm tư không ổn định, con gấu lớn mười năm qua luôn ở bên cạnh hắn nên nhận ra trước tiên, nó lặng lẽ thu hồi móng, sau đó nhanh chóng chạy mất.
Trong đại điện cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng tí tách do đồng hồ nước phát ra nhỏ xuống chum, phát ra từng tiếng bõm bõm cực vang.
"Tả Xuân!" Giọng của Lý Trị cũng vang lên ở đại điện:
Tả Xuân toàn thân hắc y quỳ rạp trước mặt hoàng đế.
"Giết Trương Quả, nếu ông ta bày ra chuyện lớn như thế để biến mình thành người chết thì đừng để ông ta sống."
"Vậy đám Diệp Pháp Thiện, Lý Thuần Phong thì xử trí thế nào ạ?"
Lý Trị cân nhắc rồi xua tay:" Để lại, giết chóc Đạo môn quá mức cũng không thích hợp."Đọc chương dịch nhiếu truyện giá rẻ mới nhất tại: vipTruyenGG.com. Web đăng truyện theo yêu cầu giá rẻ !
Tả Xuân chắp tay lùi khỏi Tử Vi Điện, Lý Trì đưa tay nắm con gấu, không ngờ trống không, quay đầu nhìn thấy cuối Thuần Dương, bí kíp dưỡng sinh của Đạo môn, tức giận ném thẳng vào chum nước.
Lý Hoằng từ Tử Vi cung đi ra thì sống lưng ướt sũng, hắn chuẩn bị tiếp nhận lửa giận của phụ hoàng, không ngờ phụ hoàng còn cho nhiều hơn cả thứ hắn muốn.
Gió thổi tới, Lý Hoằng giang tay, gió lùa qua ống tay áo, người hắn mát lạnh, cảm giác lâng lâng như muốn bay lên.
Hắn biết từ ngày hôm nay trở đi hắn mới thực sự thành thái tử Đại Đường, có mọi uy nghi nên có của thái tử, cũng có tất cả sức mạnh của thái tử.
Ân Nhị Hổ đợi tới khi trời tối, hắn chuẩn bị dẫn bộ hạ tới Tê Hà Quan xem có kiếm chác được chút lợi ích nào không.
Hắn vốn không muốn tham dự vào chuyện này nữa, nhưng phía thái tử truyền lệnh giám sát Tê Hà Quan, còn nói chuyện ở Bạch Vân Quan sẽ tái diễn ở Tê Hà Quan.
Lợi ích mà Ân Nhị Hổ nói là Chung Quý.
Cuộc chiến lần trước ở Bạch Vân Quan đã long trời lở đất rồi, lần này trời mới biết cuộc chiến ở Tê Hà Quan còn thảm liệt tới mức nào.
Tiết Trường Phong cũng tới, chỉ có điều hắn dùng vải xám quấn toàn thân như cái xác, chỉ có hai mắt lộ ra, dù hai tay cũng đeo găng tay da hươu, cuối cùng khoác thêm cái áo choàng đen.
"Diệp Pháp Thiên tự xưng là lục địa thần tiên, Lý Thuần Phong tự xưng là không gì không biết, không biết hai người họ có biết đêm nay gặp họa không đây." Ân Nhị Hổ giọng mỉa mai:
"Tất nhiên là không biết rồi, nếu không sao cho chuyện ở Bạch Vân Quan, có điều sau chuyện đó, thủ vệ ở Tê Hà Quan hẳn vô cùng nghiêm ngặt, trận chiến này sẽ vô cùng khốc liệt."
"Thế mới phiền cho chúng ta, sao cứu được Chung Quỳ ra khỏi đó."
Tiết Trường Phong hỏi:" Lệnh của chủ thượng sao?
Ân Nhị Hổ gật đầu:" Chủ thượng nói, nếu Chung Quỳ không có nguy hiểm tới tính mạng thì không cần để ý."
"Vậy nhất định phải để ý rồi, song cũng không cần phải quá để ý, cứu không được thì không cần cứu, người đó rõ ràng không cùng đường với chúng ta."
"Sao không cùng đường, hắn theo chủ thượng nam chinh bắc chiến."
"Chẳng có ý nghĩa gì." Tiết Trường Phong giễu cợt:" Ân Nhị Hổ, tốt nhất là ngươi nên nhìn nhiều suy nghĩ nhiều vào, chứ ta lo ngươi cứ ngu ngơ thế này thì sẽ thành một tên tiểu tốt dưới quyền ta đấy."
"Cút xéo, loại khốn kiếp có tỳ vết như ngươi có thể quay lại là may rồi, dám có ý đồ à?" Nếu tên này không phải đang thay da, thân thể chịu nhiều đau đớn dày vò, Ân Nhị Hổ đã cho một đấm:
Tiết Trường Phong tự tin nói:" Thời thế khác rồi, những kẻ không theo kịp bước tiến của chủ thượng sẽ bị vứt bỏ, không liên quan tới việc chủ thượng có bạc bẽo không, mà thời thế chọn người, không phải chủ thượng chọn người."
Ân Nhị Hồ hoang mang, học vấn của hắn rất hạn chế, nghe còn chả hiểu:" Ý ngươi là gì?"
"Ý ta là, sau nay ta bảo sao thì ngươi làm vậy là được, chứ ta giải thích ngươi cũng không hiểu."
"Cút xéo, ta mới là lão đại, ngươi nghe lão tử thì có, bao năm qua các huynh đệ theo lão tử không mảy may xước xát là minh chứng … "
Ân Nhị Hổ chưa dứt lời thì Hầu Tử hổn hển chạy tới, vừa đến nơi thì ngã xuống đất, Ân Nhị Hổ nhìn thấy một mũi tên bắn xuyên qua giáp vai hắn.
Ân Nhị Hổ vội đỡ Hầu Tử lên, Hầu Tử nói gấp:" Hổ lão đại chạy mau, Thiên Ngưu Vệ ra tay rồi."
Ân Nhị Hổ nghiêng tai lắng nghe, trong rừng không hề có tiếng chim kêu, hỏi gấp:" Bao nhiêu?"
"Ta thấy ba tên."
Tiết Trường Phong tính toán vị trí Hầu Tử, nói nhanh:" Lui, lui, một vị trí ba du kỵ, tám vị trí là hai tư, thêm vào đội ngũ đột kích mười lăm người ... Trời ơi! Đó là lực lượng Thiên Ngưu Vệ một phủ."
"Chúng ta không đánh với đám giáp sĩ này."
Ân Nhị Hổ không nói hai lời, cõng Hầu Tử lên lưng, nhắm một hướng chạy luôn, Tiết Trường Phong bám sau lưng, vừa chạy vừa thổi còi liên hồi.
Thiên Ngưu Vệ trước kia gọi là Tả Hữu Thiên Ngưu Vệ, nhân số không quá sáu trăm, ở Đại Đường quân số này không đáng kể.
Bọn họ làm nhiệm vụ túc vệ, thị tòng và nghi trượng cho hoàng đế, hoàng hậu và thái tử.
Bọn họ xuất thân từ thân phủ, tả hữu huân phủ, tả hữu dực phủ, gọi chung là ngũ phủ.
Tính chất của ngũ phủ không khác gì chiết trùng phủ, nhưng binh sĩ của nó không phải chiến sĩ bình thường, mà là hoàng thân quốc thích, huân quý cựu thần, cùng với con cháu quan viên trên ngũ phẩm.
Thiên Ngưu Vệ này, một mình Ân Nhị Hổ một mình đánh tám tên cũng được.
Hắn sở dĩ chạy thục mạng vì một nguyên nhân, nay Thiên Ngưu Vệ đã thuộc hoàng hậu quản hạt, hợp tả hữu lại, chỉ còn là Thiên Ngưu Vệ.
Quân đội kinh sư Đại Đường chia làm hai nha nam bắc, bắc nha là thân quân hoàng đế, gọi là ngự lâm, nam nha trừ thống lĩnh Tả Hữu Thiên Ngưu Vệ, Tả Hữu Giám Môn Vệ còn là là đơn vị quản lý hơn mười hai thập nhị vệ thị chiết trùng phủ.
Dù là nam hay bắc nhà không phải là hoàng hậu có thể đụng vào, Lý Trị hiện giờ cực kỳ mẫn cảm với quyền lực, ai đụng vào là chết.
Nhưng Thiên Ngưu Vệ chỉ có sáu trăm người, nó vốn dùng để an bài chức vị con cháu quan viên vô dụng, thường ăn mặc thật đẹp thật oai hùng, đi qua đi lại cho người ta xem thôi, là thứ đồ trang trí vô dụng.
Bởi thế khi hoàng hậu yêu cầu quản lý nghi trượng, túc vệ, Lý Trị hoàn toàn không để ý, giao luôn đám vô dụng cho nàng quản lý.
Từ khi Thiên Ngưu Vệ rơi vào tay hoàng hậu, chỉ sáu năm Ân Nhị Hổ từ một đánh tám, trở thành dù có mặc giáp đầy đủ cũng chỉ đánh bại được một tên, nếu hai tên thì hắn phải liều mạng tử chiến, ba tên thì hắn cầm cự nửa tuần hương là bị phân thây xé xác.
Thiên Ngưu Vệ dùng Thiên Ngưu đao, nghe nói là chém một nghìn con trâu mà đao không cong.
Còn hoành đao của Ân Nhị Hổ tuy được quân hầu ban cho, là thứ đao do công tượng Tây Vực rèn bằng theo Ô Tư Cương quý giá. Nhưng bảo hắn đi đối diện với đám người toàn thân mặc giáp, không coi tính mạng ra gì thì Ân Nhị Hổ không làm.
Cho nên hắn chạy nhanh hơn ngựa đua.