Trời nhá nhem tối, rừng cây rậm rạp, trước sau chẳng có người ở nên chỉ có ánh trăng lờ mờ soi đường.
Dù nhìn không rõ lắm, Tiết Trường Phong vẫn chạy không chậm, năm năm sống ở biển cùng dã nhân làm hắn từ thư sinh yếu ớt thành hán tử cường tráng rồi. Cứ nghĩ Ân Nhị Hổ lên cơn ngốc muốn đi cứu Chung Quỳ, ai ngờ gặp chuyện một cái tên chạy nhanh hơn ai hết.
Chạy liền một hơi ba dặm, nhìn thấy cái đình lợp cỏ giữa khe núi, Ân Nhị Hổ mới dừng bước đi vào, đặt Hầu Tử xuống bàn đá, bảo Tiết Trường Phong chăm sóc, hắn ra đường nhìn về phía sau. Mấy huynh đệ chưa về, hắn không yên tâm.
Thật may cuối cùng mọi người đều chạy thoát cả, chín người đều an toàn, Ân Nhị Hổ thở phào.
Thoát khỏi vòng vây của 50 Thiên Ngưu Vệ, Ân Nhị Hổ kiêu ngạo lắm.
"Ngươi vui cái gì, chẳng qua là do chúng ta không phải mục tiêu của người ta mới thoát thôi."
Tiết Trường Phong đã giúp Hầu Tử chặt đứt cán tên, vứt keng một cái xuống đất, trừ Thiên Ngưu Vệ ra, chưa từng nghe thấy ai dùng mũi tên đúc hoàn toàn bằng thép thế này.
Thuận lợi rút mũi tên khỏi thân thể Hầu Tử, Ân Nhị Hổ cầm lên ngửi, lại đặt bên đuốc nhìn:" May mà không phải tên tẩm độc."
Tiết Trường Phong giục:" Mau mau thu dọn, chúng ta chạy tiếp ba dặm chưa đủ đâu, hơn nữa ở đây chỉ có một con đường, chạy tiếp năm dặm có sáu ngã rẽ, thế mới yên ổn."
"Chỉ cần không gặp phải Thiên Ngưu Vệ thì lão tử coi ra gì, dù có là thiên quân vạn mã, lão tử cũng dám xông qua."
Nếu không phải vừa rồi hắn cõng người vẫn chạy tới mức làm Tiết Trường Phong đuổi đứt hơi không kịp thì câu này còn đáng tin chút. Trước kia vì hắn không muốn làm tử sĩ nên trốn đi, giờ nhìn Ân Nhị Hổ như thế, Tiết Trường Phong tin chủ thượng không nuôi tử sĩ rồi, trên đời không có tên tử sĩ nào chạy nhanh chạy quyết đoán như vậy.
Tiết Trường Phong đang định nói vài câu khinh bỉ Ân Nhị Hổ thì bên ngoài xuất hiện một đám bạch y nhân, bọn họ đeo mặt nạ, xuất hiện như ma, tới lúc nào đến Tiết Trường Phong cảnh giác như vậy cũng chẳng nhận ra.
Ân Nhị Hổ cũng giật cả mình, song hắn vờ vịt ho một tiếng:" Các huynh đệ, chúng ta tiếp tục lên đường thôi, phải về Lạc Dương trước khi trời sáng, chưởng quầy đợi chúng ta làm việc."
Nói rồi cõng Hầu Tử đã hôn mê, định vòng tránh mảnh đất thị phi này.
Vài bạch y nhân tách ra chắn đường họ.
Thấy không lừa qua được rồi, Ân Nhị Hổ định nói chuyện, không ngờ Tiết Trường Phong nói với đám bạch y nhân:" Bọn ta là người của Lộ vương, xin chớ hiểu lầm."
Đám bạch y nhân không nói gì hết, nhưng đồng loạt rút đao, động tác cực kỳ ưu mỹ.
Tiết Trường Phong nổi giận:" Lũ chó má Tân La các ngươi dám chắn đường gia gia, cẩn thận điện hạ nhà ta băm thây muôn mảnh."
Hắn không nói còn đỡ, vừa mở mồm liền có mấy người vượt khỏi đội ngũ muốn ra tay.
Tiết Trường Phong tuy toàn thân bọc vải, người đứng thẳng tắp:" Hoàng hậu chống lưng cho các ngươi, các ngươi giết bọn ta, điện hạ không nói được gì, có điều bọn ta chết, ngàn vạn lần đừng để điện hạ phát hiện tung tích người Tân La các ngươi."
"Chín cái mạng bọn ta ở đây mà không đổi được chín trăm, chín nghìn mạng người Tân La thì lão tử đổi sang họ của ngươi."
Mấy tên Hoa Lang Đồ bị lời này làm khựng người, đêm tối thế này bọn họ không chắc giết được hết đối phương. Ngay tiếp đó có một nữ tử che mặt đi ra giọng khàn khàn nói:" Các ngươi mà xứng để Lộ vương điện hạ đắc tội với hoàng hậu à?"
Đầu óc Tiết Trường Phong xoay chuyển cực nhanh:" Bọn ta tuy nghe lệnh Lộ vương điện hạ, nhưng là người của Chu quốc công."
"Hạ Lan Mẫn Chi?"
"Đúng!"
Nữ tử kia cân nhắc một lúc, chẳng biết nghĩ gì mà phất tay dẫn Hoa Lang Đồ rời đi.
Nhìn đám người áo trắng như ma đó biến mất, Ân Nhị Hổ khâm phục:" Lão Tiết ngươi đúng là thông minh."
Tiết Trường Phong giục:" Ài, lải nhải cái gì, chuồn thôi, rời khỏi chỗ thị phi này mới là chuyện nên làm."
Không ngờ Ân Nhị Hổ nói:" Ngươi đưa các huynh đệ đi, ta quay lại xem sao, nếu không chủ thượng không biết tình hình chân thực ở Tê Hà Quan."
"Đi đi, ta thấy tình hình hôm nay không ổn đâu, ở lại là mất mạng đấy."
"Ta không tin, hôm nay chúng ta trải qua hai lần nguy hiểm rồi, chẳng lẽ còn xui xẻo tới mức lần thứ ba ...."
Hắn còn chưa nói hết thì trong rừng cây phía trước có tiếng chim kêu thê lương, tiếng kêu chưa dừng đã có tiếng tên bắn dồn dập. Tiết Trường Phong không nói một lời xông vào rừng, không lâu sau cõng một người ra, lại chạy vào rừng đối diện.
Ân Nhị Hổ không tụt lại phía sau, chạy thục mạng đuổi theo, mồm chửi mắng:" Con mẹ nó lại là ai nữa thế, chỉ chim kêu thôi mà cũng bắn tên vào à? Con mẹ nó, sao vô lý thế?"
Tả Xuân toàn thân mặc giáp từ con đường nhỏ đi ra, nhìn đình cỏ không người, nhặt đoạn nỏ bị chặt đứt lên, nói với phó thủ Hàn Thông:" Có Thiên Ngưu Vệ."
Hàn Thông cười nhạt:" Chẳng là cái gì."
Tả Xuân nhìn theo hướng đám Ân Nhị Hổ bỏ chạy:" Chu vi ba dặm quanh Tê Hà Quan, không một ai được sống sót."
Tiết Trường Phong, Ân Nhị Hổ mỗi người cõng một người bị thương chạy bán sống bán chết.
Lần này Ân Nhị Hổ ngậm chặt miệng, hắn thấy đám người bọn họ liên tiếp gặp nạn là do cái mồm thối này mà ra.
Chạy xuyên qua rừng, trước mắt đột nhiên trở nên thoáng đãng, một con sông xuất hiện trước mặt mọi người, Tiết Trường Phong cứ thế lao thẳng xuống.
Ân Nhị Hổ và những người khác chửi trong lòng, nhưng còn cách nào đâu, cả đám nhảy theo. Con sống này không rộng, nước cũng không sâu, nhưng nước chảy quá siết, vừa xuống nước đã bị cuốn trôi mười dặm, sinh tử chưa rõ ...
Trong Thượng Dương cung, ca vũ rộn ràng, Lý Trị và Vũ Mị yến tiệc.
Vũ Mĩ dùng khăn tay chấm khóe miệng:" Bệ hạ sao hôm nay lại đa lễ như thế?"
Lý Trị cười:" Có câu lễ nhiều không ai trách, có gì lạ đâu?"
"Cũng có câu lễ hạ vu nhân ắt có sở cầu, không biết sở cầu của bệ hạ là gì?"
"Trẫm muốn mở tiệc vì muốn mở tiệc thôi, hoàng hậu chớ nghĩ nhiều."
Cung nhân muốn thêm rượu nho cho Vũ Mị, nhưng nàng xua tay đuổi đi:" Bệ hạ có biết, Trương Quả chưa chết, một màn trước hoàng thành chẳng qua là để che mắt mà thôi. Ngày sau nếu bệ hạ gặp lại Trương Quả cũng chớ kinh ngạc."
Lý Trị đứng bật dậy, hướng về phía ngoài Thượng Dương cung rống lên:" Tả Xuân, ngươi chết chưa, vua nhục thần chết, có cần trẫm nhắc lại không?"
Lập tức bên ngoài có tiếng đáp vang như sấm, Vũ Mị cau mày:" Bệ hạ muốn làm gì?"
Lý Trị ngồi xuống, nói như thể vừa rồi người nổi giận chẳng hắn:" Xoa dịu chút lửa giận mà thôi."
(*) Mình nhớ đây là quãng thời gian Lý Trị muốn phế truất Vũ Mị vì dính dáng tới đạo sĩ với tà đạo.