Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1047 - Q5 - Chương 064: Hoàng Đế Nổi Giận. (3)

Q5 - Chương 064: Hoàng đế nổi giận. (3) Q5 - Chương 064: Hoàng đế nổi giận. (3)

Khi Ân Nhị Hổ từ dưới nước bò lên thì thấy hai bên sông chi chít hang động, bấy giờ mới biết mình bị nước cuốn trôi tới tận hang đá Long Môn rồi.

Hắn lấy lên sức đi lên bờ, dùng thừng buộc đám đồng bọn kéo dưới nước lên, đặt Hầu Tử xuống, tát mấy phát tên đó không tỉnh, đầu lắc trái lắc phải, xem chừng không qua được rồi.

Tiết Trường Phong đẩy Ân Nhị Hổ sang bên, ra sức ép ngực Hầu Tử, áp một cái là có vòi nước phun ra từ miệng, người bị thương khác thì may mắn hơn do Tiết Trường Phong bơi cực giỏi, vẫn sống khỏe.

Lúc này trăng đã lên tới đỉnh đầu.

Nước Duẫn Hà sáng rực chảy ào ào, đếm đúng chín người, không thiếu một ai, Ân Nhị Hổ thở phào, đang định nói thoát rồi thì nhớ ra trước đó không lâu mình lắm mồm thiếu chút nữa đưa mọi người vào tử lộ, vội ngậm miệng.

Tiết Trường Phong rốt cuộc cũng cứu được cái mạng của Hầu Tử, tên đó không phải bị thương mà chết, chẳng qua do Ân Nhị Hổ cõng trên lưng không để ý nên uống no nước thôi, hắn nhìn cái là nhận ra. Cứu người xong Tiết Trường Phong loạng choạng đứng dậy tháo vải quân người ra, toàn thân trần truồng khoe dưới trăng sáng. Ánh trăng mát lạnh chiếu lên thân thể đỏ rực của hắn, làm hắn thoải mái rên thành tiếng.

"Ngươi đừng có kêu ghê tởm vậy, cẩn thận kéo địch đến ..." Ân Nhị Hổ không nhịn được nói:

Tám người còn lại đồng loạt hung tợn trừng mắt với Ân Nhị Hổ, bọn họ chịu đủ cái mồm thối này rồi.

Vốn chỉ là nhiệm vụ quan sát rất thoải mái, bây giờ biến thành cuộc trốn chạy sinh tử, toàn là tại Ân Nhị Hổ.

Ân Nhị Hổ thấy oan lắm, lẩm bẩm:" Trước kia không như thế."

Tiết Trường Phong quay lại:" Chuyện này hôm nay vượt qua năng lực của chúng ta rồi, nếu nói tới sai thì do thực lực chúng ta quá yếu thôi."

"Hổ lão đại trong tay ngươi có cao thủ nào sánh được với Thiên Ngưu Vệ không?"

Ân Nhị Hổ chỉ một vòng:" Chính là bọn ta."

Tiết Trường Phong nghe vậy thở dài, ngồi dang chân ra để ánh trăng chiếu cố từng phần thân thể.

Ân Nhị Hổ chạy suốt cả đên hao tổn thể lực lắm rồi, nằm ngả người xuống bãi cát:" Không bằng thì không bằng, có gì mà ảo não, nhiệm vụ chính của bọn ta không phải là giết người. So với đám xúi quẩy ở Tê Hà Quan thì chúng ta may mắn hơn ..."

Đúng lúc này bên Duẫn Hà ánh lửa bùng lên, một đám đông hò hét bao vây bọn họ, cả đám cuống cuồng áp lưng vào nhau thủ thế, đồng thời trợn mắt với Ân Nhị Hổ.

Ân Nhị Hổ nổi điên:" Con mẹ nó, lại nữa à?"

Loáng thoáng trong ánh lửa là hơn trăm cái đầu trọc.

Tiết Trường Phong bật dậy, lấy tấm vải ướt che chỗ nhạy cảm, nghiêng tai lắng nghe tiếng chửi mắng, hỏi:" Trong số các ngươi không có tên nào trộm vàng dát tượng phật chứ?"

"Không!" Cả đám đồng thanh:

Người tới đúng là một đám hòa thượng bảo vệ tượng Phật, còn may họ là người tu hành, không tới mức thấy người là đánh ngay. Cả đám bịt miệng Ân Nhị Hổ không cho hắn lên tiếng, Tiết Trường Phong đi lên trả lời, nói bọn họ là công tượng ở Lạc Dương, trên đường về thành làm việc thì gặp tặc nhân, nhảy xuống sông mới thoát nạn.

Đám hòa thượng tới kiểm tra phát hiện hai người bị thương bởi tên, số còn lại thê thảm nhếch nhác, sức cùng lực kiệt, cũng không có công cụ lấy trộm, đúng là người gặp nạn, liền mang bánh với nước tới cho bọn họ.

Cả đám mới thở phào, suýt nữa bị cái mồm của Ân Nhị Hổ giết rồi, may đây là đất Phật, hóa giải cái mồm thối của hắn.

Ân Nhị Hổ ngồi bên sông ăn bánh khô hòa thượng cho, mắt thì cứ nhìn về phía Tê Hà Quan, nói:" Ta vẫn muốn đi một chuyến, xem xem có chuyện gì xảy ra còn báo với chủ thượng."

Lần này không ai chỉ trích hắn nữa, xảy ra chuyện lớn như vậy mà họ không biết gì hết thì sao được.

Tiết Trường Phong gật đầu:" Ta đi với ngươi."

"Nghĩ kỹ chưa?"

"Ta cũng tò mò lắm, thực sự muốn biết ba nhóm người hôm qua liên quan gì tới nhau."

Thế là ăn uống nghỉ ngơi một lúc lấy sức, giao hai người bị thương cho những người còn lại mang về, Ân Nhị Hổ và Tiết Trường Phong ngược dòng đi lên, quay lại khu rừng rậm mà bọn họ suýt chết.

Khi sắc tơi sáng dàn, hai người đã thấy Tê Hà Quan, chỉ là nơi đó im phăng phắc, vô cùng quái dị.

Lá cờ vàng hạnh của Đạo môn treo trên cán, thi thoảng gió sớm thồi qua thì lay động một cái, vô cùng buồn tẻ.

Bọn họ không vào bên trong kiểm tra, mà đi xung quanh truy tìm dấu vết chiến đấu.

Cả hai đều là cao thủ trong việc truy lùng dấu vết, không lâu sau đã tìm thấy chiến trường ở trong rừng cây.

Ân Nhị Hổ sờ đoạn cây gãy rất nhẵn, tay còn dính ít nhựa cây, hai ngón trỏ và ngón cái vê vê một lúc nói:" Đao này từ dưới chém lên, kẻ địch ở trên cây."

Tiết Trường Phong thì nhặt một lá cây, nhìn vết máu hình suối phun trên đó, tiếp tục bới bụi cây, tim thấy một cánh tay màu trắng.

"Kỳ lạ, Hoa Lang Đồ và Thiên Ngưu Vệ cùng một bọn mà, sao bọn họ đánh nhau?" Tiết Trường phong ném cánh tay đi, gãi mái tóc chỉ dài hai tấc của mình:

Lạc Dương rất nhiều ruồi, thứ này có ở khắp mọi nơi, buổi tối không ra, nhưng bây giờ mặt trời xuất hiện, bọn chúng ngửi thấy mùi máu ùn ùn kéo tới.

Nơi nào càng nhiều màu thì sẽ càng nhiều ruồi, bởi thế chỉ cần tới chỗ ruồi nhiều là có phát hiện.

Trong Tê Hà Quan lại không có mấy ruồi, chứng tỏ chiến trường chính không phải ở đó, còn rừng cây bên ngoài thì ruồi nhiều vô kể.

Không tốn quá nhiều thời gian, hai người tìm tới một mảnh đất ruồi bay kín mặt đất.

Ân Nhị Hổ ném một cục đá tới, đàn ruồi bay lên như đám mây, lộ ra mặt đất có một cánh tay nhô lên, chứng tỏ chôn vội vang qua loa.

Tiết Trường Phong dẫm thử lên chỗ đất đó, mặt đất liên rung rung, hắn nhảy vội ra sau, kiếm cục đá to như đầu người ném xuống, tức thì đá lún xuống, có nước đen từ dưới thấm ra.

"Thế này không biết phải chôn bao nhiêu ngươi đây?" Ân Nhị Hổ lẩm bẩm:

Tiết Trường Phong đi chặt một cây trúc, vót nhọn đầu dùng toàn lực cắm xuống đất. Ân Nhị Hổ biết ngay hắn định làm gì, kiếm một cục đá để đập, tới khi ngọn mâu trúc ăn sâu hơn một trượng mới dừng lại ...

Hai người đều không có hứng thú nói chuyện nữa, sâu thế này người ở dưới cũng rất nhiều.

Một lúc lâu sau ...

Tiết Trường Phong phá vỡ im lặng:" Chúng ta về thôi, hôm qua ta xin Phương đại nương làm cho bánh bao lớn của Trường An, bên trong cho thật nhiều mỡ lợn, cắn một miếng thì phải biết."

Ân Nhị Hổ nhìn hắn với ánh mắt ghê tớm:" Ngươi nhìn chỗ này mà còn liên tưởng tới bánh bao mỡ lợn được à?"

"Cút con bà ngươi đi, lão tử đang muốn nói lảng sang chuyện khác."

Hai người vừa nói vừa yểm hộ lẫn nhau rời khỏi mảnh đất đó.

Đáng tiếc, hai người họ đã bỏ lỡ một chuyện quan trọng, nếu đi thêm hai mươi bước nữa, bọn họ sẽ thấy cái hố xác còn lớn hơn.

Trong cái hồ này toàn là thi thể bị lột y phục, nếu hai người họ thông minh hơn một chút còn có thể nhìn ra nghề nghiệp của những thi thể này.

Trong đó có đạo sĩ, có Hoa Lang Đồ, có Thiên Ngưu Vệ, còn có cả .... Chung Quỳ.

Bình Luận (0)
Comment