Chung Quỳ bị một con quả mổ rách tay, tới lúc đó hắn mới choàng tỉnh, có điều hắn bị đống thi thể đè cho không động đậy được, trơ mắt nhìn con quạ mổ bàn tay mình từng cái một.
Không phải con quạ không tìm được nhiều thức ăn hơn, nhưng cái cánh tay này là món ăn tươi nhất.
Chung Quỳ thờ khò khè thật lâu, thình lình dồn hết sức lực nắm tay lại, sức mạnh hắn lớn tới mức bóp gã cổ con quạ. Máu nhỏ tong tong từ tay hắn, hắn nổ lực di chuyển để máu đó chảy vào cái miệng há rộng của mình.
Uống xong máu, Chung Quỳ thấy thân thể sinh ra ít sức lực, hắn dùng cánh tay vẫn coi như lành lặn, kéo thi thể trên người ra. Cuối cùng hét lớn đẩy xác xung quanh, gầm gừ leo lên khỏi cái hố, quay đầu nhìn lại đống thi thể chồng chất, Chung Quỳ há miệng hết cỡ dốc sức gào thét ...
Gọi là gào thét thôi, thực ra âm thanh hắn phá ra chẳng khác gì rắn phun nọc.
Hắn loạng choạng đứng dưới góc cây, thân thể chằng chịt thương tích, tưởng chừng mọi vết thương có thể thấy trên đời này đều tìm thấy trên thân thể như ma thần đó.
Vết cháy của đạn dầu, vết đen từ lôi hỏa đạn, vết chém từ thiên ngưu đao, vết đâm từ trường đao Tân La, tay trái hắn buông thõng. Chỉ có gương mặt xấu xí như ác quỷ dưới địa ngục là không có vết thương nào, ngay cả bộ râu quai nón cũng không bị đạn cháy làm tổn hại.
Hắn cứ đi một bước là để lại một vết máu, rốt cuộc Chung Quỳ tới được cái cây cổ thụ, dùng tay phải nâng cánh tay trái bị chiến chùy đập trận khớp ấn vào thân cây, sau đó dồn trọng lực toàn thân vào, chỉ nghe rắc, xương về chỗ cũ.
Đây vốn là chuyện vô cùng đau đớn, Chung Quỳ lại chẳng hề thấy đau, hoặc có thể nói, hắn không bận tâm tới đau đớn nữa.
Giải quyết xong cánh tay chật khớp, hắn chập chững đi vào sâu trong rừng.
Vũ Mị nhìn Kim Nhu Như hôn mê bất tỉnh, toàn bộ người nàng phái đi chỉ có duy nhất một người trở về, vậy mà sống chết thế nào chưa rõ.
Kim Nhu Như bị thương rất nặng, gần như bị nỏ tiễn xuyên phổi, nếu không có ý chí sinh tồn ngoan cường thì không cầm cự được tới bây giơ.
Hàng mi như núi xa của Vũ Mị nhíu chặt, quả quyết nói:" Nhất định phải cứu sống .... Thiên Ngưu Vệ không được như bản cung mong đợi."
Nữ quan tóc trắng thở dài:" Thiên Ngưu Vệ sức chiến đấu không tầm thường ạ, nhưng nhân số rốt cuộc vẫn quá ít."
"Nếu 600 không đủ để bảo vệ bản cung, vậy thì cần sáu nghìn, sáu vạn."
"Sáu nghìn có lẽ còn được, sáu vạn thì dứt khoát không thể nào. Cho dù đạt tới con số sáu vạn, sức chiến đấu cũng hạ xuống mức hoàng hậu không chấp nhận được."
Vũ Mị sao không hiểu điều ấy, thống soái quân đội Đại Đường thì tất nhiên do Lý Tích, Tô Định Phương đứng đầu, mãnh tướng thì có Tiết Nhân Quý, Vân Sơ, Bùi Hành Kiệm, nhưng năm người này thì nàng không lung lạc được.
Số còn lại sẵn sàng quy thuận nàng thì lại chẳng thể dùng.
Vũ Mị thở dài:" Có những người thà ủng hộ thái tử chứ không chịu để bản cung dùng."
Không có trong tay thủ hạ đáng tin cậy, dù nàng có hùng tài đại lược cũng uổng công mà thôi.
Tả Xuân vừa Tử Vi Cung đi ra thì gặp được Lý Hoằng vừa cùng quan bộ đường của binh bộ, hộ bộ, lại bộ thương lượng xong chuyện tổ kiến thái tử lục soái.
Lý Hoằng từ xa nhìn Tả Xuân, Tả Xuân do dự chốc lát vẫn tới thi lễ.
Sắc mặt Lý Hoằng chẳng những khó coi còn rất nghiêm khắc.
Tả Xuân khom người nói nhỏ:" Lão nô không giết Chung Quỳ."
Gương mặt Lý Hoằng bấy giờ mới giãn ra:" Vất vả cho đô đốc rồi."
Tả Xuân lạnh nhạt:" Lão nô không dám nói vất vả."
"Rất tốt, cô vương không làm khó ngươi, không lâu nữa sẽ có chuyện tốt tới với ngươi."
"Mong thái tử bỏ qua cho lão nô."
"Cô vương lấy làm lạ, nghe nói ngươi từ nhỏ nhập cung, vì sao còn có ba nhi tử." Lý Hoằng chợt hỏi:
Tả Xuân mặt nhăn nhúm lại:" Chẳng qua là nghĩa tử, bù đắp tiếc nuối không hậu đại của lão nô."
Lý Hoằng gật gù:" Nếu đã thế cứ thoải mái công khai chuyện này, mặc dù quyền tiến cử của thần tử bị phụ hoàng ta thu lại rồi, nhưng chỗ cô vương còn chút sơ hở. Nếu như bọn họ muốn nhập sĩ, có thể làm từ hành tẩu Đông cung, sau này có lối ra tốt."
Tả Xuân kiên quyết lắc đầu:" Không phiền điện hạ nhọc lòng, ba nghĩa tử của lão nô ở lại Trường An làm ruộng là được."
Nói rồi thi lễ rời đi ngay, không để Lý Hoằng nói thêm.
Hoạn quan Xuân Hỉ ghé tới nói nhỏ:" Ba nhi tử của Tả Xuân tới từ huynh đệ của ông ta, đều là chất nhi huyết mạch thân cận nhất, là con cháu trong nhà, nói gì mà nghĩa tử."
Lý Hoằng cười:" Nếu ở Trường An thì bọn chúng chạy đi đâu được chứ? Con chó già này lấy chuyện tha cho Chung Quỳ để cô vương bỏ qua à, mơ quá hay rồi."
Xuân Hỉ lại nhỏ giọng nói:" Điện hạ, cả người Hoa Lang Đồ cũng không chết hết, một người sống sót, con chó già Tả Xuân này xem ra cũng muốn lấy lòng hoàng hậu. Loại người như thế không tin được."
Lý Hoằng như không nghe thấy lời Xuân Hỉ:" Chuẩn bị đi, đợi chuyện thái tử lục soái làm xong, chúng ta tới Trường An một chuyến."
"Bệ hạ chưa chắc đã cho phép ạ."
"Lão thần tiên có phát hiện trọng đại, có thể ân trạch thương sinh, so với lão thần tiên, đám Diệp Pháp Thiện, Lý Thuần Phong chẳng qua chỉ là kẻ lừa đảo thôi."
Rốt cuộc là chuyện gì, Lý Hoằng không nói, Xuân Hỉ cũng không dám hỏi, chỉ vâng lời đi chuẩn bị.
Đã vào tháng bảy, Lạc Dương vẫn sóng nhiệt cuồn cuộn, trên đài cao trước cửa Từ Vi Cung lại gió mát lồng lộng, cơn gió này tới từ Lạc Thủy cách đó không xa. Lạc Thủy tựa hồ chẳng bị thời tiết nóng nực của Lạc Dương ảnh hưởng, bởi thế mà trên đài cao có con gấu lớn nắm thành đống.
Lý Thuần Phong đứng bên cạnh con gấu lớn, cho dù gió mát thổi qua, ông ta chẳng thấy có chút mát mẻ nào, toàn thân từ trên xuống dưới mồ hôi ròng ròng, đạo bào thùng thình ướt đẫm.
"Đạo trưởng có khỏe không?" Lý Hoằng lên đài cao, giang rộng tay để gió mát thôi toàn thân:
Lý Thuần Phong thi lễ:" Bần đạo có lễ."
"Khi xây dựng Tử Vi cung, chính đạo trưởng khám phá ra được cơn gió mát này thổi từ mùa xuân tới mùa thu, tới mùa đông lại thành gió ấm, khiến cho Tử Vi cung đông ấm hè mát, đều là công của đạo trưởng."
"Đạo môn vốn có phân chia thực và hư, bần đạo làm chính giám ti thiên giám, từ này về sau sẽ chuyên vào chuyện thực tế."
Lý Hoằng lắc đầu:" Đạo môn các ngươi đi thế nào là chuyện của các ngươi, cô vương không can thiệp. Có điều sinh ra làm người thì nên làm chuyện có lợi cho vạn dân, có lợi cho thiên hạ."
"Đạo trưởng, ông tin vào bạch nhật phi thăng, cải tử hoàn sinh thật à? Đạo nhân cứu sống người chết chỉ có một vị."
"Đó mới là con đường sáng sủa, là chính đồ. Đạo trưởng là lãnh tụ đạo môn, ngàn vạn lần đừng đưa Đạo môn lạc lối."
Lý Thuần Phong vái dài, hổ thẹn nói:" Bần đạo tỉnh ngộ rồi, bàn môn tà đạo chung quy chỉ là tà đạo thôi."
Lý Hoằng than:" Các ngươi may mắn đấy, nếu không phải lão thần tiên làm một việc khiến toàn thiên hạ kính ngưỡng thì các ngươi đã chết hết rồi."
"Đạo trưởng về Trường An đi, chịu khó nghe lão thần tiên dạy bảo còn có ích hơn bày trò giả thần tiên ở Lạc Dương."
"Các ngươi nên nhớ, các ngươi tự xưng thần là sẽ thành thần, muốn thành thần phải được bách tính đồng tâm hiệp lực đưa lên, chân thành quỳ bài, chứ không phải bị khuất phục."
Lý Thuần Phong không dám đứng thẳng lên, còn Lý Hoằng đã được hoạn quan dân vào Tử Vi Cung.