Lý Trị lúc này đứng bên một cỗ thi thể, mặt âm trầm quan sát, trước kia cỗ thi thể này được gọi là Trương Quả.
Lần này thì ông ta chết thật rồi, bị Thiên Ngưu Đao chém từ đầu xuống, người chẻ làm đôi, nhưng nội tạng không chảy ra, được người ta dùng vài buộc chặt lại.
Lý Hoằng nhìn Diệp Pháp Thiện quỳ giữa đại điện, đi tới bên hoàng đế nói:" Phụ hoàng, ông ta không sống lại nữa đâu."
Lý Trị day trán, giọng nói có chút điên cuồng:" Ngươi nói xem, vì sao ông ta không sống lại trước mặt trẫm? Ngươi có biết trẫm hi vọng ông ta sống lại thế nào không? Nếu thế, trẫm sẽ phong ông ta là quốc sư."
Lý Hoằng không đáp, lúc này hoàng đế nói thật, nếu Trương Quả có thể sống lại, về lý luận mà nói, hoàng đế cũng có cơ hội cải tử hoàn sinh.
Đó là nguyên nhân hoàng đế anh minh, nhưng bị đám Trương Quả, Diệp Pháp Thiện lừa gạt bao nhiêu năm, chủ yếu là vì hoàng đế không muốn tỉnh lại từ trong giấc mộng, cứ mãi tự lừa mình lừa người.
Có lẽ trên đời này, hắn là người mong muốn thuật trường sinh bất lão là có thật hơn bất kỳ ai.
Giờ Trương Quả bị Thiên Ngưu Đao xử đôi, mộng trường sinh của hoàng đế vỡ nát.
Lý Hoằng phát hiện cách đó không xa có một cái cáng phủ vải, dựa vào hình dạng chắc cũng là người chết.
Lý Trị uể oải chỉ cái xác đó:" Kẻ đó là La Công Viễn, nghe nói có tài khải tử hồi sinh, còn có thuật thổ độn, nhìn vật cách không. Vừa rồi trẫm giết hắn, muốn tận mắt xem xem hắn có thể cải tử hoàn sinh không, có thể chạm đất là sống lại, còn đi xa nghìn dặm không?"
"Kết quả là nửa tiếng rồi vẫn không nhúc nhích, hẳn cũng vẫn thế, xem ra cũng là tên lừa đảo."
Lý Hoằng đi tới vén vải ra, nhìn thấy một nam tử trưởng thành thấp bé, nhìn kỹ hơn người này cũng giống Trương Quả, bị người ta dùng đao sắc che đỏi sau đó cũng dùng bao tải bó lại.
Chỉ khác là dưới thi thể La Công Viễn còn đệm một lớp đất.
Lý Hoằng lấy ngón tay chọc thi thể La Công Viễn, thấy ông ta không động đậy, lại lấy ít đất rải lên người, vẫn không động đậy, xem ra chết hẳn rồi.
Lý Trị nói:" Mẫu hậu ngươi đưa tới, nói ông ta cũng là kẻ lừa đảo."
Lý Hoằng nhìn sang Diệp Pháp Thiện:" Đạo trưởng, ngài có cải tử hồi sinh được không?"
Lý Trị nhạt giọng:" Nếu La Công Viễn và Trương Quả trước khi trời tối vẫn chưa thể sống lại, trẫm sẽ xẻ Diệp Pháp Thiện ra làm đôi xem, nếu ông ta vẫn không thể thì tới Lý Thuần Phong ... Trẫm làm tới khi có người chứng minh được bản thân có thể cải tử hoàn sinh."
Biết đại nạn đã tới, Diệp Pháp Thiện vẫy giữ hình tượng cao nhân, vuốt râu nói:" Xin thái tử đích thân cầm đao, giúp lão đạo binh giải quy thiên."
Lý Hoằng lùi ra:" Cô vương không làm chuyện khiến máu bắn lên người đó."
Lý Trị không nói nữa, ngồi quỳ trên bồ đoàn, khép mắt lại đợi trời tối.
Lý Hoằng nhìn thấy mép vạt áo bào của Diệp Pháp Thiện có nước, chắc là sợ đái ra rồi.
Không ngờ Diệp Pháp Thiện đột nhiên đứng bật dậy, chỉ mặt Lý Trị:" Lòng vô số oan khuất lại chẳng thể nói, bần đạo tới trước mặt Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn để kể vậy."
Lời chưa dứt thì thân thể nhũn ra ngã xuống.
Hoạn quan đi tới thử kiểm tra hơi thở, bẩm báo:" Bệ hạ, ông ta chết rồi ạ."
Lý Trị chỉ liếc một cái, nói:" Người đâu, truyền Lý Thuần Phong lên điện."
Không lâu sâu, Lý thuần Phong đã ổn định lại tâm tình, từ ngoài đi vào, mắt nhìn qua thi thể Trương Quả, Diệp Pháp Thiện, La Công Viễn, lòng bi thương, song thoáng cái ung dung thi lễ với hoàng đế:" Vi thần ti thiên giám giám chính Lý Thuần Phong bái kiến bệ hạ."
Lý Trị ngạc nhiên, vì Lý Thuần Phong xưng là thần, không phải bần đạo, chứng tỏ ông ta đã đầu hàng, thậm chí có ý vị cầu khẩn trong đó.
Có điều sao có chuyện Lý Trị tha cho dễ dàng như vậy, chỉ ba thi thể trên mặt đất:" Bọn họ có sống lại được không?"
Lý Thuần Phong bình tĩnh nói:" Bọn họ chưa vào cấp tiên, không về được ạ."
Lý Trị nhíu mày:" Còn ngươi?"
"Vi thần ngày đêm tu hành là vì để vào hàng ngũ tiên giới, nhưng thần chưa thể đi." Lý Thuần Phong chắp tay:
Lý Trị cười nhạt:" Vì sao, ái khanh có lý do nào không?"
Lý Thuần Phong chắp tay lần nữa:" Thần lo mình theo ba vị tiên sư, để lại cho bệ hạ tiếng bất nhân tàn bạo."
"Hay, hay lắm, lý do rất hay, rất tốt, bây giờ ngươi mới nói được một câu giống trung thần đấy …. Trẫm không ngại nhận lấy chút tiếng xấu, tránh sau này lại có những kẻ lừa đảo tiếp cận trẫm, bày trò khó lường." Lý Trị giơ tay lên:
Trước khi Lý Trị kịp hạ lệnh võ hoạn quan cầm thiên ngưu đao thì Lý Hoằng lên tiếng cắt ngang:" Phụ hoàng, hài nhi có chuyện mừng muốn bẩm báo ..."
Lý Trị khựng người, lạnh lùng liếc mắt sang Lý Hoằng:" Tốt nhất đúng là chuyện mừng, nếu không ngươi không cứu được Lý Thuần Phong đâu."
Lý Hoằng dùng đại lễ nghi, tay chân cùng nhảy múa một lúc rồi quỳ bái dõng dạc nói:" Hài nhi chúc mừng phụ hoàng, đạo trưởng Tôn Tư Mạc ở Trường An đã tìm ra cách khắc chế lỗ sang. Năm ngày trước đã hoàn toàn chứng minh lỗ sang có thể dự phong, hơn nữa chi phí rất rẻ, dù bách tính nhà bình thường cũng dùng được. Chỉ cần thêm mười năm, họa lỗ sang không thể hoành hành ở Đại Đường ta nữa."
Lý Trị nghe thế, ý nghĩ đầu tiên là muốn mắng, lỗ sang làm sao mà trừ bỏ được.
Lỗ sang là cái gì, Lý Trị biết rõ lắm, ghi chép của quan phủ thì thường chỉ vài câu đơn giản, nhưng trên bàn hắn có miêu tả chi tiết thảm hỏa do lỗ sang tạo thành.
Con người thường cho rằng, trên đời sở dĩ có lỗ sang là vì hoàng đế hoang dâm vô đạo, cho nên mới có bệnh tật này giáng xuống trẻ con.
Mỗi lần có lỗ sang họa hại dân gian, Lý Trị hắn đều phải cấm dục, ăn chay, ngày tắm rửa tám lần nhận tội với trời cao.
Đấy là nói với bên ngoài để trấn an lòng người, còn đa phần hắn chẳng làm gì, dẫn con gấu lớn vào rừng trúc kiếm măng ăn.
Mỗi lần có lỗ sang, các đại thần lại yêu cầu hắn dâng tấu, tế tự thiên địa, cầu xin trời cao thương xót bách tính.
Cho nên hắn hiểu rất rõ tai hại của lỗ sang, mỗi lần như thế, hắn cũng là người bị hại, Đại Đường rộng như vậy, đủ biết hắn bị lỗ sang dày vò quanh năm thế nào.
Bây giờ thái tử nói lão thần tiên có thể xử lý việc này, hắn thấy hoang đường, nhưng lão thần tiên vẫn có vài phần đáng tin, đám lừa đảo không thể so với ông được.
"Ngươi nói Tôn đạo trưởng có thể diệt trừ lỗ sang?"