"Bẩm phụ hoàng, lão thần tiên thủa nhỏ không may bị lỗ sang, sau khi may mắn thoát khỏi luôn tham gia cứu chữa người bị lỗ sang, nhưng bản thân không bị lỗ sang lần nào nữa." Lý Hoằng bẩm báo:
"Lão thần tiên tìm kiếm rất nhiều người may mắn thoát móng vuốt lỗ sang, xác định được, đúng là có chuyện đã mắc lỗ sang là cả đời không bị lỗ sang như dân gian hay truyền tụng."
"Thế nên lão thần tiên nghĩ, nếu có thể để trẻ con mắc lỗ sang nhẹ, liệu cả đời có tránh được lỗ sang không?"
"Nhiều năm qua lão thần tiên thử nghiệm cách lấy độc công độc, kết quả dùng lỗ sang người truyền cho người, rất nhiều người tử vong."
"Năm nay lão thần tiên chợt phát hiện, trâu cái cũng có bệnh lỗ sang, nhưng chúng mắc lỗ sang không sao cả. Vì thế lão thần tiên lấy lỗ sang trên người trâu, chủng lên người. Sau đó con người chỉ sốt nhẹ, có người không hề gì."
"Nhưng người được chủng lỗ sang trâu, đó là không nhiễm lỗ sang nữa."
"Xét từ đó, lão thần tiên cho rằng, Đại Đường muốn dập lỗ sang, chỉ cần chủng đậu cho trẻ con là được."
Có lẽ vì bị ảnh hưởng từ đám người Trương Quả, cái nhìn của Lý Trị mới người Đạo môn trở nên khắt khe:" Tôn đạo trưởng thí nghiệm trên người à? Đó đều là bách tính Đại Đường, làm vậy là tổn hại tới đức hiếu sinh."
Lý Hoằng không ngờ phụ hoàng nghe tin này không vui mừng, lại còn bới móc như thế, thoáng cái hiểu nguyên do, vội vàng nói:" Lão thần tiên chủng đậu lên bản thân trước, sau đó tới thái y thừa Hà Bỉnh Thư rồi toàn bộ thái y thự Trường An."
"Theo thư của lão thần tiên nói, nay Trường An số người chủng đậu đã hơn 5000, không ai có phản ứng quá mạnh, đủ để chứng minh, mầm đậu trâu là cách trị lỗ sang an toàn."
Lý Trị nghe nói tới 5000 người thử nghiệm rồi, cảm giác chuyện này không thể giả được, đi vòng quanh lẩm bẩm:" Tốt, tốt ..."
Lý Hoằng lại nói:" Phụ hoàng, hài nhi muốn tự mình về Trường An một chuyến, để lão thần tiên chủng đậu."
Lý Trị cả kinh:" Ngươi là thái tử, sao có thể mạo hiểm."
"Phụ hoàng, chính vì con là thái tử, cho nên mới phải chủng đậu, thứ này tương lai sẽ truyền khắp thiên hạ, nếu con còn không chịu chủng đậu thì ai tin? Thế chẳng phải lãng phí cách trị bệnh lão thần tiên dùng mạng đổi được sao?" Lý Hoằng thi lễ lấy tấu sớ của Tôn Tư Mạc đưa ra:" Phụ hoàng, con tới giờ chưa bị lỗ sang."
Lý Trị nhận tấu chương, mang về bàn xem kỹ.
Trước đó Lý Hoằng nói rất chung chung, còn trong tấu sớ dày này của Tôn Tư Mạc, đem ngọn nguồn trình bày rõ ràng.
Xem một hồi, Lý Trị ngây người lẩm bẩm:" Biện pháp nghe qua thì đơn giản, vẻn vẹn phát hiện ra không dễ dàng, đến khi có được một thoáng linh cảm lại phải trả giá lớn như thế."
"Thiên hạ mệnh mông, chỉ có người đại đức mới vì chút hi vọng mong manh mà đem toàn bộ tâm huyết theo đuổi."
"Dù thành công chỉ mong sớm ngày thuốc được đem dùng, không mưu lợi cho mình, lòng chỉ nghĩ tới chúng sinh thiên hạ, hiếm có làm sao."
Nói tới đó Lý Trị nhìn ba cái xác chết, với Lý Thuần Phong cúi gằm mặt, cười lạnh lùng:" Giờ thì trẫm tên trên đời này có thần tiên hạ giới rồi, có điều không phải là đám người các ngươi."
"Lý Thuần Phong, đi đi, hôm nay trẫm tha cho ngươi không phải vì niệm tình công lao vất vả của ngươi bao năm, vì có Tôn thần tiên ở đây, các ngươi chỉ là đám người tấm thường, dù các ngươi lừa thế nhân thành tiên thành đạo thì sao?"
"Chẳng qua chỉ là mấy bức tượng đất trong miếu thôi."
Lý Thuần Phong che mặt rời Tử Vi Cung, nói thật ông ta chẳng có niềm vui vì thoát chết, chỉ có hối hận vô cùng.
Nếu như trước khi bọn họ rời khỏi Trường An tới gặp Tôn Tư Mạc, nếu như biết thuật trị lỗ sang đã sắp thành công tới nơi.
Bọn họ cần gì phải lấy đạo thuật ra muốn tranh thủ phong thiện, kiếm vận khí cho Đạo môn.
Ủng hộ phong thiện Thái Sơn tuy là công lớn, nhưng cùng lắm chỉ là phú quý nhân gian thôi, so với Tôn đạo trưởng, khác biệt như bùn đất với mây trời.
Xác thực được Tôn Tư Mạc có thể dự phòng lỗ sang, tâm tình Lý Trị cực tốt, lửa giận vì bị đám Trương Quả , Diệp Pháp Thiện, La Công Viễn lừa dối dần tiêu tan.
Hắn mời hoàng hậu tới Tử Vi Cung cùng uống rượu.
Một cái bàn thấp, hoàng đế và hoàng hậu chia ra ngồi hai bên, thái tử cầm bầu rượu.
Lý Trị uống cực kỳ vui vẻ, thi thoảng cười lớn, hoàng hậu đối diện tuy không cười, trông chẳng có gì vui vẻ, song bất kể là trả lời hay là nắm giữ không khí đều chuẩn mực, không hề sa sút.
Lý Trị cầm chén rượu, hỏi:" Hoàng hậu, tôn thần tiên lập kỳ công cái thế, hoàng gia tất nhiên không thể hẹp hòi, nàng nói xem nên ghi công ra sao?"
"Có hi vọng dập tắt lỗ sang, công lai lớn như thế, phải dâng biểu nói với trời, báo với đất, cho liệt tổ liệt tông Lý thị, cùng với vạn vạn thần dân Đại Đường."
"Từ khi trẫm ngự cực tới nay, mở mang bờ cõi, tiêu diệt kẻ bất thần, đánh đâu thắng đó."
"Nay cương vực Đại Đường rộng lớn, hơn xa triều đại trước, vẻn vẹn thiên tử đã không thể thể hiện công tích của trẫm. Nay có lão thần tiên trợ lực cho trẫm, tiêu trừ lỗ sang, trẫm cho rằng, từ nay trẫm tự xưng là thiên hoàng."
Vũ Mị thần sắc biến bối nhìn Lý Trị bá khí tràn ngập, nâng chén lên:" Thần thiếp chúc mừng thiên hoàng."
Lý Trì cười ha hả, uống cạn chén rượu, chỉ ba cỗ thi thể:" Chúng có thể làm chứng, trẫm là thiên hoàng, khanh là thiên hậu."
Vũ Mị thoáng bất ngờ, nhưng qua rất nhanh, chuyện nàng toàn lực tranh thủ, xem ra chẳng tốn sức gì đã thành rồi, rốt cuộc trên mặt nở nụ cười chân thành quỳ bái:" Thần thiếp cảm tạ vô cùng."
Lý Hoằng cười ngốc nghếch:" Phụ hoàng là thiên hoàng, mẫu hậu là thiên hậu, nói ra con là con hai người, sau này có thể tự xưng là thiên tử rồi sao?"
Lý Trị quay sang:" Ngươi muốn làm thiên tử, đợi trẫm vạn niên hẵng nói."
Vũ Mị cũng nhíu mày:" Ngươi lỡ lời rồi đấy."
Lý Hoằng thi lễ:" Nhi thần tiếp tục làm thái tử vậy."
(*) Nói thật là đoạn trước khi Lão Kiết viết về Trương Quả mình không hài lòng, dù sao ông ta là vị tiên trong truyền thuyết, nói cho cùng là một loại văn hóa, sỉ nhục họ làm gì?
Chương hôm nay mình công nhận Lão Kiết làm đúng, đám tầm thường cùng lắm chỉ là mấy bức tượng trong miếu thôi, chẳng cần coi trọng.
(**) Dịch tới đây mình có chút tò mò, không biết danh xưng thiên hoàng của Nhật Bản có liên quan gì không, nên mình tìm hiểu một chút.
Mặc dù dòng tộc thiên hoàng Nhật Bản tự xưng tồn tại hơn 2000 năm, kỳ thực người đầu tiên tôn xưng Thiên Hoàng được sử chính thống ghi chép lại thì sau khi Lý Trị xưng thiên hoàng tầm 10 năm.
Chắc là trùng hợp thôi ha, ý tưởng lớn gặp nhau rồi.