Mâu thuẫn trong nhà hoàng đế rốt cuộc nhờ Tôn Tư Mạc mà dẹp yên, đồng thời Lý Trị cũng thông qua ngưu đậu thuật, cấm tuyệt khả năng Vũ Mị muốn làm á hiến ở phong thiện Thái Sơn.
Lý Hoằng thấy mình có thể tiến một bước thành thiên tử, kết quả thiên hoàng thiên hậu không cho, hiện hắn chỉ có thể làm thái tử.
Chuyện này với ba người bọn họ mà nói chỉ vẻn vẹn là chút xích mích nhỏ, với Chung Quỳ mà nói là tai họa.
Tất nhiên những thi thể bị thân vệ hoàng đế chôn vùi hoặc vứt bỏ, cái chết của họ chẳng có lấy chút giá trị nào.
May trời cao thiên vị Chung Quỳ, lấy đi của hắn dung mạo, nhưng cho hắn đầu óc của trí giả, thân thể của dã thú.
Dù toàn thân thương tích, hắn vẫn từ Lạc Dương quay về Chung Nam Sơn.
Ban ngày hắn không dám đi đường, vì người ta tưởng hắn là ma núi, thế nên hắn chỉ có thể đi vào ban đêm. Dù thế từ Lạc Dương tới Trường An vẫn có tin đồn về ma quỷ giáng lâm.
Ban ngày, Chung Quỳ co mình trong phần mộ dùng đồ cúng lót dạ, ban đêm nếu hắn gặp phải dã thú tấn công, sẽ ăn sống nuốt tươi nó.
Đợi tới lúc hắn đến Chung Nam Sơn, bản thân hắn không biết mình là người hay quỷ.
Khi Vân Sơ và Ôn Nhu biết tin tìm tới thì Chung Quỳ đang ăn thịt, thịt là thịt lợn, nhưng hắn ăn rất thô bạo, giết lợn rừng xong, chỉ rạch bụng moi lòng ra, sau đó ném cả con lợn nguyên lông vào lửa, đợi lửa thiếu cháy xém thì xẻo thịt ăn.
Thịt lợn bên ngoài cháy, bên trong vẫn màu hồng nhạt, chỉ chốc lát Vân Sơ và Ôn Nhu đã thấy hắn ăn hơn hai cân thịt.
Vân Sơ tới mang theo rất nhiều món ngon, đáng tiếc Chung Quỳ chẳng thèm nhìn. Trải qua sự kiện lần này, Chung Quỳ có thay đổi rất lớn.
Quỷ phải ăn máu, chỉ còn người mới ăn thứ thức ăn tinh xảo.
Trong báo cáo của Ân Nhị Hổ, hắn viết rõ cảnh ngộ của Tê Hà Quan, chỉ có điều hắn không thấy Chung Quỳ trong hố xác, cho rằng Chung Quỳ đã chết.
Trong trận chiến Tê Hà Quan, Hoa Lang Đồ giết rất nhiều đạo sĩ, dù có đạo sĩ đã ném kiếm đầu hàng, chúng vẫn giết chết. Còn Chung Quỳ một mình đối diện với Thiên Ngưu Vệ.
Đánh mãi, đánh mãi, một đám hắc y nhân tới, dùng nỏ tiễn bắn tất cả mục tiêu trong Tê Hà Quan.
Chung Quỳ nhìn thấy Diệp Pháp Thiện, Trương Quả, Lý Thuần Phong bị bắt, muốn xông vào cứu viện, bị y hắc y nhân chém liên tiếp tới khi kiệt sức ngã xuống.
Tận đến khi bị ném vào hố xác, Chung Quỳ vẫn chẳng biết Đạo môn trêu chọc vào ai để gặp cảnh này.
Chỉ biết từ lúc rời hố xác hắn là một con quỷ hồ đồ.
"Sau này làm thế nào đây?" Ôn Nhu cũng là tên biến thái, nhìn Chung Quỳ ăn uống hắn lại khơi lên cơn thèm ăn, thế là lấy con gà quay Vân Sơ mang tới, ngồi gặm nhiệt tình:
Hắn thấy cách ăn của Chung Quỳ mang vẻ đẹp hoang sơ nguyên thủy, cho nên hắn gặm gà cũng hết sức thô bạo.
"Ta muốn làm rõ mình là người hay quỷ đã." Chung Quỳ nói vẫn ăn không ngừng:
"Đừng ăn nữa, bội thực đấy." Vân Sơ đưa bầu rượu tới:
Chung Quỳ nhận lấy bầu rượu uống ừng ực, nhìn Vân Sơ:" Quân hầu ngài sau này chớ ỷ mình võ công cao mà sơ ý, một đám giáp sĩ xông tới, vũ lực cao tới mấy căn bản cũng không chống nổi."
"Thấy lần này mình thoát chết là do người ta cố ý thả cho một đường sống, sau này ngài cẩn thận."
"Chỉ hận tới giờ chưa biết kẻ thủ ác là ai?"
Vân Sơ thở dài:" Những kẻ đầu tiên tấn công là Thiên Ngưu Vệ, bọn chúng là tiên phong mở đường, tiếp đó Hoa Lang Đồ phụ trách giết người. Những kẻ cuối cùng tới giết cả đạo sĩ, Hoa Lang Đồ và Thiên Ngưu Vệ là thân vệ hoàng đế do tên thái giám Tả Xuân thống lĩnh."
"Trương Quả và La Công Viễn bị hoàng đế sai người dùng thiên ngưu đao xẻ đôi, Diệp Pháp Thiện vì muốn chết toàn thây mà uống thuốc độc tự sát, song vẫn bị hoàng đế phẫn nộ phanh thây. Nghe nói cái xác này bị hoàng đế đưa tới thái y thự, móc hết nội tạng, nhồi đầy thuốc thơm, hi vọng ba người họ sống lại."
"Chung Quỳ, ngươi thấy có khả năng đó không?"
Chung Quỳ ngồi ngây ra hồi lâu mới lẩm bẩm:" Làm sao sống lại được."
Ôn Nhu nhổ xương gà ra, hứng thú hỏi:" Thế nào, giò có muốn đi trả thù hoàng đế, có hận hoàng đế không?"
Chung Quỳ lắc đầu:" Hoàng đế đâu phải muốn giết ta, từ đầu ta có thể chạy trốn, nhưng ta muốn chiến đấu cùng người trong quan. Cuối cùng phát hiện, chỉ ta muốn chiến đấu, người khác chạy được thì chạy, trốn được thì trốn."
"Thậm chí khi ta trọng thương ngã xuống, người ta vẫn tha cho một mạng, ngài nói xem, ta có lý do gì để hận hoàng đế?"
Ôn Nhu quay sang Vân Sơ:" Đầu óc tên này hỏng rồi."
Chung Quỳ rốt cuộc không ăn thịt nữa, vỗ đầu nói:" Không phải đầu óc hỏng, mà thói đời này hỏng rồi."
"Khi ta dốc toàn lực muốn giúp Đạo môn tiến lên thêm một bậc, bọn họ coi ta là thằng ngốc dễ lợi dụng."
"Khi ta dùng mạng mình bao vệ Đạo môn, bọn họ lại quỳ xuống đầu hàng, trơ mắt nhìn ta bị ném vào núi xác như thịt thối."
"Khi ta thấy cái chết của mình xứng đáng, may mắn sống sót, mới phát hiện, mình sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì tới kết quả."
"Nếu vậy sau này coi ta là quỷ đi."
Khi một nữ tử yếu đuối rưng rưng nước mắt, người ta không khỏi sinh ra vài phần thương xót, khi một thư sinh thanh thú rơi lệ, người ta thấy hắn đáng thương .... Còn một đại hán như dã thú râu ria bờm xòm khóc tới nước mắt chảy ròng ròng xuống râu, lại làm người ta buồn cười.
Nhưng Vân Sơ và Ôn Nhu rõ ràng thấy rất buồn cười, khóe miệng cũng giật giật mấy lần lại không cười nổi, còn muốn khóc cùng Chung Quỳ, sinh ra với bộ dạng bị người ta hắt hủi xa lánh, mãi mới tìm một nơi tưởng chừng là nhà, không ngờ người ta chỉ muốn lợi dụng hắn.
Chung Quỳ chẳng phải người biết sống làm người ta yêu quý, nhưng hắn sống cực kỳ chân thành, hắn không che giấu đau thương của mình, mặc nước mắt chảy như mưa. Hắn nhận mình là quỷ, nhưng ánh mắt bất lực nhìn Vân Sơ, hi vọng Vân Sơ cứu hắn lần nữa.
Vân Sơ vỗ vỗ tay Chung Quỳ, mũi cũng hơi xụt xịt:" Thay một bộ y phục, chỉnh trang lại đầu tóc, ta dẫn ngươi đi xem, thế nào mới là đạo thực sự."
Ôn Nhu lấy ngay trong ống tay áo một thanh chùy thủ sắc bén, vẩy qua vẩy lại trước mặt Chung Quỳ:" Bao năm qua ta luôn chướng mắt với bộ râu mọc như cỏ dại của ngươi, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội."
Vì thế dưới cây tạo giác (bồ kết) như cái ô, Chung Quỳ mình trần nằm trên cái ghế trúc, đầu lộ ra ngoài ghế. Ôn Nhu dùng nước sạch rửa râu tay của hắn, sau đó dương dương đắc ý dùng dao trên đầu Chung Quỳ.
Thanh chùy thủ này dùng Ôn Tư Cương rèn ra, lưỡi dao đi tới đâu râu tóc rụng tả tơi tới đó.
Ôn Nhu có vẻ thích trò này lắm, còn đặt tóc lên lưỡi dao thổi một cái, tóc đứt đôi rơi xuống:" Đây mới thực sự là bảo kiếm tóc rơi là đứt, còn đứt luôn cả râu tóc của tên ngốc nữa chứ?"
Chung Quỳ mặc kệ Ôn Nhu giở đủ trò trên đầu mình, kệ lưỡi dao sắc bén kia có thể lấy mạng mình bất kỳ lúc nào kề sát da thịt. Vân Sơ, Ôn Nhu là số ít người còn lại mà hắn tin tưởng, nếu cả những người này cũng muốn giết hắn, thế thì hắn sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Vì thế dù lưỡi dao lạnh lẽo kia sượt qua yết hầu, mắt, hắn không chớp mắt lấy một cái.
Vân Sơ câm nín nhìn cái đầu trụi lủi của Chung Quỳ, biến đạo sĩ thành hòa thượng, đúng là chỉ có Ôn Nhu mới nghĩ ra trò ác như thế, có điều y cũng phải gật gù:" Cạo hết râu tóc đi, Chung Ngốc trông cũng chỉ xấu xí bình thường thôi. Trước kia bộ dạng xấu xí hung dữ của ngươi có một nửa trách nhiệm là của bộ râu này.”