Đến khi Ôn Nhu hành nghề xong, dùng nước sạch rửa cái đầu trọc lóc của Chung Quỳ, lùi lại ba bước nhìn ngắm, chính hắn không khỏi đắc ý với kiệt tác của mình:" Cái loại ngốc này mà không ức hiếp một chút thì thật có lỗi với lý tưởng làm người xấu của lão tử."
Chung Quỳ dùng bàn tay sứt sẹo của mình sờ cái đầu trọc, cắt bỏ đi râu tóc, hắn cảm giác như bỏ được gánh nặng ngàn cân, lẩm bẩm:" Mát mẻ thật."
Vân Sơ, Ôn Nhu nhìn nhau rồi cười phá lên, không phải do câu nói của Chung Quỳ, mà là cười cái đầu nhẵn thín như quả trứng của hắn.
Ôn Nhu mà cạo trọc đầu nói không chừng bị người ta cho rằng là một tiểu ni cô, Vân Sơ mà cạo trọc đầu thì ngay lập tức có thể khoác áo cà sa lên làm hòa thượng.
Chỉ có Chung Quỳ, cái đầu trọc của hắn lại có hình như trái núi, cực kỳ quái dị.
Có điều cũng khiến Chung Quỳ từ xấu xí hung bạo trở thành buồn cười.
Bởi thế khi ba người đi vào thành Trường An thu hút rất nhiều ánh mắt, người ta cứ tò mò đi sau, chỉ trỏ bàn tán.
Chỉ một thay đổi nhỏ không ngờ đã làm Chung Quỳ vui vẻ không thôi, bởi vì trước kia làm gì có ai dám nhìn hắn thêm một cái, thấy hắn trước mặt là người ta vội vàng đi vòng né tránh, trẻ con nhìn thấy hắn chẳng đứa nào không khóc.
Bây giờ thì tốt rồi, một cô bé mặc áo hồng xinh đẹp nằm trong lòng phụ thân, chỉ cái đầu Chung Quỳ, chẳng biết nói gì mà hai cha con cười khanh khách với nhau.
Chung Quỳ quay sang làm mặt quỷ với tiểu cô nương, tiểu cô nương chẳng những không khóc, mà còn cười to hơn.
Nói ra Trường An bây giờ tiếp nhận được sự xấu xí của Chung Quỳ cũng chính là của mở rộng giao thương, với vô số người Hồ xuất hiện, bọn họ không chỉ mang theo hàng hòa, tiền tài, quan trọng hơn khiến cái nhìn của người Trường An rộng mở hơn, không còn một kiểu tư duy nghìn năm không đổi nữa.
Bao dung lớn hơn, khả năng tiếp nhận lớn hơn, đó là khí độ của một thành thị lớn.
Tuy quanh năm suốt tháng tu đạo ở Chung Nam Sơn hẻo lánh, kỳ thực cả đời Chung Quỳ đều hi vọng có thể hòa nhập vào số đông, bây giờ ít nhất hắn làm được một nửa rồi, hắn không còn dọa trẻ con sợ chết khiếp nữa.
Thời tiết tuy nóng nực nhưng trẻ con trên đường rất nhiều, mục tiêu của chúng cơ bản giống nhau, tới thái y viện được xây ở trên Chu Tước đại nhai.
Bọn họ tới đây để được chủng đậu.
Lão thần tiên tiêu hết tích góp của mình, thậm chí bán cả trạch viện, chỉ để bồi dưỡng ngưu đậu.
Chỉ vú của trâu cái mới có ngưu đậu, nên lão thần tiên phải mua hơn trăm con trâu cái.
Quan phủ Trường An rất giàu có, theo lý mà nói thì gom tiền cho lão thần tiên mua trâu là rất dễ dàng, nhưng chữ tín của quan phủ chưa đủ đẻ bách tính đưa con tới chủng đậu.
Chỉ lão thần tiên làm được.
Ông cụ cũng không muốn đem nguy cơ thất bại chuyển cho quan phủ, cho nên mọi việc đều tự làm, tiền tài của ông không đủ liền bán nhà của Lão Hà, rồi bán nhà của y quan thái y thự.
Không ai oán trách, không ai hận, thậm chí có người tranh nhau cơ hội bán gia sản giúp lão thần tiên.
Vân Sơ, Chung Quỳ, Ôn Nhu tới thái y viện thì dòng người đã xếp thành mấy hàng dài, bọn họ đi vào sâu hơn nữa, ở trước sân rộng thấy lão thần tiên mặc áo bào trắng ngồi sau cái bàn, đang dùng lưỡi phát ra tiếng động kỳ lạ, mục đích là thu hút sự chủ ý của đứa bé. Tay trái ông lúc này cầm con dao nhỏ, chấm vào bình ngọc, sau đó đâm nhanh vào tay đứa bé, chưa đợi đứa bé thấy đau chỉ chủng đậu đã kết thúc.
Đợi cha mẹ đứa bé luôn mồm tạ ơn rời đi, lão thần tiên mới hô:" Người tiếp theo."
Người tiếp theo lại có vẻ do dự, rồi bế con mình tránh ra cho người sau, người sau thấy thế cũng ngần ngừ, chỉ có điều thấy lão thần tiên đang ngồi đợi, cắn răng bế con tới.
Người lớn đi một mình rất nhiều, bọn họ ngó nghiêng, hỏi han nhau, có vẻ tới xem nhiều hơn là tới chủng đậu.
Hôm nay Vân Sơ và Ôn Nhu đi tìm Chung Quỳ một là để xem tình hình của hắn, thứ hai là để chủng đậu.
Giống như việc Ôn Nhu muốn thái tử chủng đậu trước mới chủng cho con mình, bách tính Trường an cũng muốn thấy những người quản lý Trường An như Vân Sơ chủng đậu rồi mới chủng cho con mình.
Làm gì có ai ngốc đâu, tuy chiêu bài vàng của lão thần tiên đáng tin, nhưng con mình chỉ có một cái mạng thôi, tuy quan phủ chủng trước rồi con mình mới chủng đậu cũng chẳng làm tỉ lệ sống cao hơn, nhưng ít nhất có thể tìm được an toàn về tâm lý.
Nếu đám Vân Sơ chết, con mình cũng xảy ra vấn đề thì không cần quá bi thương.
Vân Sơ thấy mình chẳng cần chủng đậu, nhưng y không làm thì Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt không chịu.
Còn về phần Chung Quỳ, Vân Sơ không cần giảng giải đạo lý gì với hắn, nhìn thấy lão thần tiên làm việc, Chung Quỳ đã hiểu ra tất cả, lúc này đã chạy tới chỗ lão thần tiên bận bịu giúp đỡ.
Tôn Tư Mạc nhìn thấy Vân Sơ xếp hàng thì khuôn mặt càng thêm hiền từ, không đợi tới lượt y liền sai người dẫn y lên. Mặc dù Vân Sơ mặc thường phục song cũng có người nhận ra thi lễ, người khác biết là huyện lệnh đại nhân tới chủng đầu thì truyền tai nhau xì xào, không ai ý kiến chuyện y được biệt đãi, còn vội vàng tránh đường cho huyện tôn đi, sau đó vươn dài cổ nhìn chằm chằm, hận không thể thấy y bị chủng cho chục phát.
Vân Sơ chắp tay cáo lỗi một lượt rồi ngồi xuống một bên chiếc bàn.
Tôn Tư Mạc vỗ vỗ mu bàn tay Vân Sơ, vui vẻ nói:" Đây là chuyện tốt, tuy không ai biết công của ngươi, nhưng giữa đất trời có đôi mắt đang nhìn, mọi thiện ý mà ngươi bỏ ra, trời cao, đầy dày sẽ không quên. Cho đất trời không lên tiếng, lão đạo vẫn nhớ, những đứa bé nhờ thế mà sống, sẽ chịu ơn ngươi."
Vân Sơ thi lễ:" Đệ tử nên làm."
"Dùng tâm nhìn người, sẽ không sai được, Huyền Trang đã nói cho lão đạo về chỗ thần kỳ của ngươi, có điều lão đạo không tin. Phá toái hư không là truyền thuyết của Đạo môn, khi nào tới lượt đám lừa trọc nói linh tinh, lão đạo chỉ nhìn vào tâm của ngươi."
Vân Sơ nhe răng cười, sắn tay áo lên, một giây sau mầm đầu mùa đã đấm vào tay y.
Lão thần tiên lần nữa hô:" Người tiếp theo."
Người xếp ngay sau Vân Sơ lần này không do dự nữa, nhanh chóng đưa con tới, có thể thấy sự xuất hiện của Vân Sơ đem lại hiệu quả rõ ràng.