Hà Bỉnh Thư Lão Hà cũng đang chủng đậu cho người ta, vị trí cũng cách lão thần tiên không xa. Làm thế là không ổn, đáng lẽ tách ra, như thế thuận lợi hơn, không phải tụ tập quá đông người, đi lại bất tiện.
Thế nhưng hết cách rồi, không nhìn thấy lão thần tiên, người ta sẽ hỏi đủ mọi thứ, mỗi người tới lại phải giảng giải ý nghĩa, tác dụng của chủng đậu. Nói nửa ngày trời người ta có khi còn không hiểu, ném cho ánh mắt bất tín nhiệm rồi bế con bỏ đi.
Vân Sơ đã nghe tới chuyện Lão Hà anh dũng dùng thân thử nghiệm, tuy nhân phẩm Lão Hà có rất nhiều vấn đề, nhưng y đức thực sự không tệ, vì thế y chỉnh lại y sam, hành lễ vô cùng chính thức.
Lão Hà thoải mái phất tay:" Không cần đa lễ."
Nói xong ghé miệng tới gần tai Vân Sơ nói nhỏ:" Lão thần tiên tám tuổi bị đậu mùa rồi, nói ra lão phu mới là người đầu tiên chủng đậu.”
Vân Sơ cũng nói nhỏ:" Nếu vậy ta dâng tấu nhắc tới huynh công tích hàng đầu nhé."
Lão Hà giả vờ khiêm tốn:" Lão tổ tông đứng đầu, lão tổ tông công lớn nhất, chúng ta là vãn vối không nên vượt giới hạn."
"Ta nói cho ngươi biết, lần này ta đem nhà cũ ở phường Vụ Bản bán cho Hứa Kính Tông, thu về 200 con trâu cái. Ngươi nhất định không quên lan truyền tin này đấy nhé."
"Được, được, thanh danh của lão ca sẽ vang khắp Đại Đường." Chuyện này Vân Sơ tất nhiên sẽ đẩy cho Ôn Nhu làm, hỏi:" Huynh biết lão thần tiên bán nhà cho ai không?"
Lão Hà hào khí phất tay:" Quan tâm bán cho ai làm gì, lần này bọn ta chỉ vì bách tính, không cầu tiền tài."
Vân Sơ lần nữa hành lễ với Lão Hà, trên đời này những người một lòng vì dân thực sự quá ít.
Giống như y vậy.
Có những lời không thể nói, trạch viện số một chữ Giáp ở Chu Tước đại nhai là do Vân Sơ tặng lão thần tiên, lão thần tiên thiếu tiền bán cho y được một khoản lớn, bán xong trạch viện vẫn của lão thần tiên.
Đối với lão thần tiên mà nói tiền của, nhà đất gì đó chỉ là mây khói bay qua trước mắt, lão thần tiên muốn có tiền, người khắp thế giới hai tay dâng lên.
Nhà cửa của quan viên thái y thự kỳ thực cũng thế cả, ca ca bán đệ đệ, chất tử bán cho bá bá, ngoại sinh bán cho cữu cữu .... Tóm lại thì nhà mình mình vẫn ở, đơn thuần lấy tiền ra kiếm tiếng.
Chỉ có Lão Hà là khác, nhất thời kích động bán tổ trạch cho Hứa Kính Tông, với tính Hứa Kính Tông, Lão Hà muốn chuộc lại thì mất máu lớn.
Bất kể thế nào Lão Hà lần này đi theo lão thần tiên cực kỳ thuần túy, có lẽ sau này người ta có thể bước theo con đường thành thánh của lão thần tiên cũng nên.
Vân Sơ chủng đậu xong tất nhiên không thể về nhà, liền cùng Ôn Nhu, Chung Quỳ về huyện Vạn Niên.
Chung Quỳ hôm nay không chỉ chủng đậu còn ở lại giúp đỡ lão thần tiên rất nhiều, dùng cái mặt kỳ quái của hắn bay đủ trò thu hút đám trẻ con, để lão thần tiên chuyên tâm làm việc.
Tới huyện nha Vạn Niên trông hắn thả lỏng nhiều rồi, bánh do hậu trù huyện nha mang lên cũng không từ chối nữa.
Địch Nhân Kiệt có việc nên chủng đậu muộn hơn, khi xong xuôi thì đã là lúc chập tối. Bốn người không thể uống rượu, chỉ có thể uống trà, gặm dưa hấu mới thu hoạch.
Dưa hấu là thứ trồng quá tốn đất, cho nên ở Trường An không có nhiều, hơn nữa còn quá nhiều hạt, các bác sĩ nông học tốn rất nhiều năm mới khiến hạt ít đi, thịt cũng ngọt hơn. Đoán chừng thêm mười mấy năm nữa thôi Vân Sơ có được dưa hấu hợp khẩu vị của hắn0
Vân Sơ vừa nhả hạt dưa vừa nói với Chung Quỳ:" Không lâu sau lão thần tiên sẽ đi Thái Sơn tham dự đại điển phong thiện, bên cạnh thiếu một đạo đồng bảo hộ, ngươi có đi không?"
Chung Quỳ tuy nói đã thoát ra khỏi bóng ma chuyện cũ, nhưng nói rất ít, hơn nữa nhất thời còn ảnh hưởng:" Quân hầu thấy ta nên đi sao?"
Ôn Nhu ném vỏ dưa còn rất nhiều thịt đỏ, tên quý công tử này chỉ ăn vài miếng ngọt nhất trong cùng thôi:" Đương nhiên là nên đi, hiện giờ tinh thần người có sơ hở, cần người vá lại, ba huynh đệ ta không thể giúp ngươi vá đạo tâm, lão thần tiên thì có."
Địch Nhân Kiệt ôm bụng uống trà cũng nói vào:" Ngươi trước giờ toàn theo sai ngươi, tin sai người, đạo tâm vỡ thành tám mảnh rồi, theo lão thần tiên không sai được đâu, có khí còn có thể tiến bộ."
Chung Quỳ lúc này cũng không biết mình đi đâu về đâu, nhìn đâu chỉ thấy lòng người khó dò, tốt xấu khó phân, theo lão thần tiên chuyên tâm chữa bệnh cứu người, có lẽ mọi thứ sẽ đơn giản hơn, cho nên đồng ý.
Giải quyết xong chuyện Chung Quỳ, Địch Nhân Kiệt thông báo:" Hai ngày sau thái tử tới Trường An, trong bao nhiêu hoàng tử như vậy, chỉ mình hắn nguyện lấy thân thử đậu."
"Xem ra tuy hắn thay đổi rất nhiều, nhưng phần tâm tính lương thiện vẫn như cũ, với chúng ta mà nói là chuyện tốt."
Trên sử sách Lý Hoằng chết trẻ, cho nên Vân Sơ ngay từ nhỏ cố ý giúp hắn tăng cường thể chất, lần này gọi hắn tới cũng là vì tránh đi một khả năng hắn bị bệnh truyền nhiễm xâm nhập.
Thế nhưng ở thời đại này, sinh lão bệnh tử tám phần nghe ông trời, một người khỏe phây phây đấy, mai chết bệnh đâu hiếm, nên nhắc tới chuyện này, hứng thú nói chuyện của Vân Sơ cũng giảm đi nhiều.
Đến tối Vân Sơ trằn trọc mãi không ngủ được, nay Đại Đường đã khác hoàn toàn trên lịch sử. Trên sử sách Đại Đường lúc này vẫn chiến đấu với Cao Câu Ly, Đột Quyết vẫn nối nhau tạo phản, Tây Vực thì chiến loạn không ngớt, ngay cả trong nước cũng phản loạn liên miên.
Bây giờ, thiên hạ đã thái bình năm năm, bên ngoài không có quốc gia nào nhòm ngó, trong nước không có kẻ dã tâm nào khiêu chiến uy nghiêm hoàng quyền.
Tuy quốc thổ rộng lớn làm thiên tai không ngừng, nhưng Đại Đường quả thực đá có tích lũy rất lớn.
Lương thực chứa ở Lạc Dương đủ cho bách tính Trung Nguyên ăn một năm, hàng hóa Đại Đường phong phú hơn xa tới Tùy Văn Đế.
Một Đại Đường như thế, đáng lẽ phải thiên hạ thanh bình, đáng tiếc, bách tính còn đỡ chứ triều đình thì, Vân Sơ chẳng muốn nói.
Lý Trị xử lý tập đoàn hoàng tộc Quan Lũng, xử lý thế gia đại tộc, khiến quyền lực thống nhất cao độ. Thế nhưng Lý Trị không dừng tay cho người ta sống vài năm yên ổn, hắn dùng ánh mắt hoài nghi nhìn tất cả mọi người ở Đại Đường, bao gồm cả vị hoàng hậu vì hắn gánh không biết bao tiếng ác.
Thiên hạ càng bình an, hắn càng nghi kỵ người khác.
Nghĩ linh tinh một hồi lại nghĩ tới Vân Na, lúc này Vân Na đã an toàn rời khỏi Ngọc Môn Quan rồi, chỉ cần tiến vào Tây Vực, Vân Na sẽ nữ vương chân chính.
Ở Tây Vực, Vân Na có thể thực sự hô phong hoán vũ.
Nghĩ tới nha đầu đó, Vân Sơ bất tri bất giác mỉm cười, lòng nửa vui nửa buồn, lại còn có chút kiêu ngạo.
Chính y nuôi lớn đứa bé yếu ớt như con mèo nhỏ đó, trở thành nữ vương oai phong như bây giờ. Mặc dù Vân Na không đi theo con đường y mong muốn lúc đầu, nhưng ít nhất có thể tự chủ cuộc đời mình, vậy là tốt rồi.