Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1054 - Q5 - Chương 071: Chung Quỳ Muốn Cưới Lão Bà? (1)

Q5 - Chương 071: Chung Quỳ muốn cưới lão bà? (1) Q5 - Chương 071: Chung Quỳ muốn cưới lão bà? (1)

Hôm sau người thức dậy sớm nhất là Chung Quỳ đang rảnh rang chẳng có việc gì làm.

Trước kia ở Trường An hắn lúc nào cũng tới lui vội vã, với một người cứ ra đường là gây vô số chú ý không tốt mà nói, ở yên một chỗ vắng vẻ nào đó là lựa chọn không tệ.

Cho nên hắn từ bỏ làm quan ở huyện Vạn Niên, tới Chung Nam Sơ tu đạo, làm bạn với vố số tượng quỷ dữ ở mười tám tầng địa ngục.

Tuy vậy Chung Quỳ lúc nào cũng mong có thể sống hòa vào đám đông, có cuộc đời bình ổn, dù có vất vả khó nhọc thế nào.

Ôn Nhu nói Chung Quỳ không thường xuất hiện trên đường phố Trường An là sự ôn nhu của kẻ xấu xí, là sự lương thiện không muốn quấy nhiễu cuộc sống người khác.

Đúng như thế thật, nhưng cũng rất chua xót.

Hôm nay là buổi sáng ấm áp thoải mái nhất mà Chung Quỳ từng trải qua, mọi người đã tới huyện nha làm việc từ khi trời vừa sáng, chỉ có người ảnh rỗi như hắn mới có cơ hội thực sự hưởng thụ sáng sớm ở Trường An.

Mặt trời vừa mới rời núi, đỏ như một quả cầu sắt nung nóng, cây cối bị thiêu đốt cả một ngày, nghỉ ngơi qua đêm lại xanh mươn mướt đầy tinh thần.

Chủ quán đồ ăn đêm trên Chu Tước đại nhai đang ngáp ngắn ngáp dài dọn quán, còn chủ quán bán đồ sáng thì mắt ngời ngời nhìn mỗi vị khách tiềm tàng, hi vọng có thêm một vị khách ghé thăm.

Trên đường có rất nhiều xe ngựa, nhưng tuyệt đại đa số là phủ rèm xám, loại xe ngựa đó thuộc về phường Bình Khang, các ca cơ, vũ cơ bên trong không biết đêm qua tới nhà nào tham gia tiệc cuồng hoang, xe ngựa đi qua để lại hương thêm khiến kẻ phóng đãng dừng chân lại hít.

Chung Quỳ cũng hít, hơn nữa còn cười với một tên phóng đãng tựa hồ xấu hơn cả hắn, hai tên nháy mắt đầy bỉ ổi với nhau, cảm giác này rất tốt.

Huyện nha Vạn Niên cung cấp bữa sáng, chất lượng cùng độ sạch sẽ hơn quán bên đường cả chục lần, nhưng Chung Quỳ vẫn quả quyết ngồi xuống quán ven đường. Ăn thứ quẩy đen xì xì vớt từ chảo dầu vừng ra, uống đậu hũ non, ngon đến lạ.

Tất nhiên là quẩy thì hơi đắng, đậu hũ thì nát, chẳng có gì mà nói, nhưng ngon ở cảm giác.

Ông chủ chả bao giờ đổi dầu rán quẩy, dầu mà ít thì cho thêm vào thôi, quán cũng kha khá khách, thi thoảng lại có người làu bàu, nóng tính hơn thì chửi ông chủ. Chủ quán giả điếc, lòng thì lẩm bẩm không thích ăn thì đi quán khác, không có chỗ khác rẻ hơn thì ngậm mồm lại mà ăn.

Kêu ca vài câu vậy thôi chứ không dám quá lời, chủ yếu là vì chủ quán cầm cái muôi thủng to lắm, tướng tá thì như phường trộm cướp, người ta điên lên quất cho một cái thì chưa nói lên quan ra sao, thiệt mình trước đã.

Trước kia buổi sáng ra ngoài ăn thế này là sang lắm đấy, tuyệt đại đa số mọi người ăn ở nhà, vậy mà nhìn cách ăn mặc của người trong quán này thuộc tầng lớp lao động nghèo khó nhất Trường An, những người như vậy cũng ra đường ăn sáng rồi.

Khi Chung Quỳ vừa ăn bữa sáng rác rưởi vừa suy nghĩ tới thay đổi mà Vân Sơ, Ôn Nhu mang tới cho tòa thành này thì một bà tử ăn mặt lòe loẹt cười chúm chím ngồi trước mặt hắn.

Khi Chung Quỳ đang cảnh giác vì có người vô cớ tiếp cận, phụ nhân đó hỏi:" Lang quân năm nay ba mươi rồi nhỉ?"

Chung Quỳ lần đầu tiên gặp phụ nhân chủ động tiếp cận mình, rất lễ độ chắp tay:" Hai mươi tám."

Phụ nhân thấy hắn nho nhã như thế cười càng tươi:" Hảo hán tốt thế này đã hôn phối chưa?"

Chung Quỳ cười ngốc nghếch ngại ngùng:" Chưa."

Phụ nhân cười tới tận mang tai rồi, lấy khăn tay vẫy một cái:" Nhìn là biết ngay, lang quân không phải loại hán tử dậy sớm kiếm miếng ăn, nếu trong nhà có một nương tử biết chăm lo thì chẳng tới mức sáng sớm ra quán ăn sáng."

"Không biết lang quân có trạch viện ở Trường An không?"

Chung Quỳ cố nhớ lại, vì hắn không ở trong thành Trường An, nhưng năm xưa làm việc ở huyện nha hắn hình như được chia một căn nhà ở bên chợ Đông.

Vì thế hắn chỉ phường Trường Nhạc:" Có một viện tử, nhưng mà không lớn."

Thấy phụ nhân nghe tới vị trí nhà mắt liền sáng lên thì dần dần hiểu bà ta muốn làm gì, là loại người gì.

Phụ nhân nhích ghế tới gần Chung Quỳ, hỏi nhỏ:" Lang quân ở Trường An có làm ăn gì không?"

Chung Quỳ chắp tay:" Tại hạ vốn là đạo sĩ."

Còn nghĩ nói thế là bà ta từ bỏ rồi, không ngờ phụ nhân đó càng hưng phấn, rối rít hỏi:" Thế đã hoàn tục chưa? Lão thân thấy lang quân không mặc đạo bào."

Chung Quỳ ôn tồn nói:" Đạo gia không có chuyện hoàn tục, tại hạ đang nhập thế."

"Có thể đi xem trạch viện của lang quân không?"

Bận rộn tới trưa thì ba người Vân Sơ, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt xử lý xong công vụ, lần nữa tới hậu trạch uống trà.

Nói ra thì huyện Trường An phong cảnh u nhã thích hợp tụ họp hơn, nhưng khi Vân Sơ làm huyện úy Trường An thì ba người đã có thói quen tới đây tụ tập rồi, tới giờ thói quen này không đổi.

"Có nha dịch nhìn thấy Chung Quỳ theo một bà mai đi xem nhà, đây là lần đầu tiên hắn lấy chìa khóa đi xem nhà của mình đấy, các ngươi nói xem, có phải là hắn muốn lão bà rồi không?" Vân Sơ báo tin nóng hổi sáng nay:

“Hả?” Ôn Nhu tức giận:" Nhà ta có quả phụ nương chưa xuất môn, hắn kiếm lão bà ở ngoài làm gì?"

Địch Nhân Kiệt khinh bỉ:" Đám quả phụ nương nhà ngươi có ai không đợi phu quân phong hầu trên lưng ngựa, thèm chú ý tới tên đạo sĩ nghèo đó à?"

"Đừng quên năm xưa hắn đáng lẽ đỗ trạng nguyên đấy, tuy hắn gặp trắc trở, nhưng không tới mức kiếm lão bà ngoài đường như vậy chứ, lương tiện không thông hôn. Hắn làm thế là có lỗi với một thân bản lĩnh, có lỗi với lý tưởng ban đầu." Ôn Nhu nói hùng hồn:

Địch Nhân Kiệt mỉa mai:" Chủ yếu có lỗi với quả phụ cô cô nhà ngươi chứ gì?"

Ôn Nhu hừ một tiếng:" Ngươi đừng có bôi nhọ thanh bạch của người khác. Cô cô ta năm nay tuổi mới hai hai, xinh đẹp, lại hiền lương thục đức ít ai bằng. Chung Quỳ cưới cô cô ta còn kiếm được món hồi môn lớn, đó là chuyện tốt."

Địch Nhân Kiệt vỗ bàn chỉ mặt Ôn Nhu:" Hồi môn, ngươi cho rằng huynh đệ chúng ta lại có kẻ vô sỉ thèm muốn hồi môn của phụ nhân à?"

Vân Sơ dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Địch Nhân Kiệt:" Ta nhớ rõ năm xưa ngươi rời kinh về quê cưới Vương thị, một trong cái tốt mà ngươi nói chính là của hồi môn phong phú của Vương thị mà."

Từ cổ họng Địch Nhân Kiệt phá ra âm thanh như bị sặc, Ôn Nhu cười đểu giả tới bên cạnh Địch Nhân Kiệt:" Thì ra trong số chúng ta đúng là có một kẻ vô sỉ ..."

Bình Luận (0)
Comment