Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1055 - Q5 - Chương 072: Chung Quỳ Muốn Cưới Lão Bà? (2)

Q5 - Chương 072: Chung Quỳ muốn cưới lão bà? (2) Q5 - Chương 072: Chung Quỳ muốn cưới lão bà? (2)

Ba người bọn họ vừa uống trà vừa chí chóe với nhau thì Chung Quỳ đã về, thân hình cao lớn chạm vào khung cửa, nhìn ba vị quân tử trông có vẻ nhân nghĩa lễ trí tín đầy đủ dùng lời ô uế công kích nhau, còn chuyên sử dụng công cụ sinh nở ở thân dưới phang vào mặt nhau.

Khi Ôn Nhu đang chổng mông lên bảo Ôn Nhu có bản lĩnh thì nhào vô, Chung Quỳ cười hì hì nói:" Bất kể là Ôn thị nương tử hay là Địch thị tiểu muội, ca ca đây đều tiếp hết."

Câu này tức thì làm khung cảnh đang ồn ào im ắng ngay, cả ba lại khôi phục dáng vẻ quân tử đạo mạo, thong thả rót trà ăn bánh, lễ độ nhường nhịn nhau, trông phát tởm.

Vân Sơ hất hàm với Chung Quỳ:" Vân gia ta có tứ ngũ lục phì tay chân khéo léo, tính tình hiền hòa, lại giỏi cơm nước, cưới về ắt phát gia. Từ Nhị Phì đến Thất Phì nhà ta đều tốt, ngươi biết mà."

Không ngờ tên này nãy giờ im thít, giờ lại ra tay trước, Ôn Nhu và Địch Nhân Kiệt cùng cuống lên.

Chung Quỳ xoa cái đầu trọc hình ngọn núi của mình, nghĩ tới đám nữ nhân già eo nở hông to của Vân gia, khó tiếp nhận thịnh tình này, hắng giọng một cái lảng đi vờ không nghe thấy, tuyên bố.

"Ta muốn nhập thế, đã nhập thế thì phải triệt để, ít nhất phải giống một người bình thường."

"Hôm nay nghe lời bà tử nói, ta liền tỉnh ngộ. Trước kia vì bản thân quá xấu xí, không muốn qua lại với người khác, sống quá cô độc, cho nên không hiểu lòng người, làm chuyện gì cũng hỏng."

"Bây giờ nghĩ thông rồi, cần thành thân thì thành thân, cần sắm sửa gia nghiệp, cần sinh con đẻ cái, phải trải qua hết chuyện nhân gian mới nói tới chuyện quỷ ở mười tám tầng địa ngục."

Ôn Nhu gật gù:" Khổng phu tử nói, chưa hiểu chuyện người đã nói chuyện quỷ, câu này đúng lắm."

"Đúng như thế."

"Vậy thì cô cô của ta sẽ là lương phối của ngươi, không cần nhiều người nữa, ta về bẩm báo với đại bá, để ông ấy làm chủ, ba ngày sau ngươi sẽ thành thân."

Địch Nhân Kiệt cũng nhảy vào:" Này nghĩ kỹ đi, nhà ta có tiểu muội ở góa nhưng mới mười tám, trẻ hơn cô cô hắn."

Vân Sơ không nghe tiếp được nữa:" Này hai tên các ngươi, chẳng lẽ Chung Quỳ không thể cưới hoàng hoa khuê nữ à?"

"Với tài trạng nguyên của hắn, lại thêm tính cách thuần lương, dù cưới công chúa cũng được, vậy mà các ngươi nhất quyết nhét gúa phụ nhà các ngươi cho Chung Quỳ là sao?"

Ôn Nhu cười lạnh:" Lý Tư sắp mười ba tuổi rồi phải không?"

Vân Sơ bại trận, đưa tay lên miệng ho vài tiếng:" Đứa bé đó đầu óc không tốt, thân thể không tốt, ta muốn nuôi nó vài năm đã ..."

Chung Quỳ cười tự trào:" Muội tử nhà ta khi chưa xuất các thường xuyên mơ mộng có nam tử tuấn tú xuất hiện trước mặt, hẳn là các tiểu nương tử khác cũng thế. Tướng mạo của ta cưới một nữ tử thành thục thì hơn."

Vân Sơ đoán ra:" Tức là bà mai hôm nay tiếp cận ngươi, tuy giới thiệu toàn là khô nữ, nhưng người ta chỉ cần tiền phải không?"

Chung Quỳ gật đầu:" Ta không thích nữ tử nhà người ta mang tâm tư nhảy vào hố lửa để cứu cả nhà. Tuy ta xấu xí nhưng luôn hi vọng vào thứ mỹ hảo."

"Đúng thế, Chung Quỳ huynh đệ của chúng ta sao lại không xứng với thứ mỹ hào chứ?" Ôn Nhu vỗ vỗ vai Chung Quỳ, tỏ ra rất đồng cảm, nhưng lời tiếp theo của quân khốn kiếp này lại là:" Thế thì người đó chỉ có thể là cô cô của ta thôi. Trước đó cô cô ta gửi gắm nhầm nhà, sau khi phu quân chết, nhà chồng đối xử vô cùng tồi tệ, cầu xin đại bá ta mãi, đại bá ta mới đón về nhà."

"Mặc dù cái nhà đó bị giết chết gần hết rồi, nhưng tới giờ cục tức này chưa nguôi. Cô cô ta là người hiền thục, biết hài lòng, sống an phận, biết thương người, hai người mà thành thân sống yên tĩnh hết cuộc đời thì quá tốt."

Địch Nhân Kiệt thở dài, không tranh với Ôn Nhu nữa, muội tử nhà mình còn trẻ, chắc còn mơ tưởng tới phu lang tuấn tú, dù ép thành thân, e thành oán phụ.

Chung Quỳ rốt cuộc cũng bị thuyết phục, chắp tay với Ôn Nhu:" Vậy Ôn huyện lệnh vẽ tranh của ta, nếu nàng tiếp nhận, ta sẽ cưới."

Mặc dù trông hắn vẫn xấu như cũ, nhưng nụ cười này hết sức rạng rỡ.

Vì thế ba người Vân Sơ cùng động thủ vẽ tranh hắn, tuy cả ba không phải danh gia, nhưng vè tranh người thôi thì dễ.

Chốc lát sau ba bức tranh ra lò, Ôn Nhu thì vẽ Chung Quỳ ăn mặc xa hoa át đi phần xấu xí, Địch Nhân Kiệt lấy thần hình hùng tráng của hắn làm phần đặc tả, mặt chỉ vẽ mặt bên nên khá được. Còn Vân Sơ thì vẽ Chung Quỳ mắt trợn tròn tay cầm trường kiếm, chân dẫm mây đen.

Cuối cùng Ôn Nhu quyết định lựa chọn bức tranh của Vân Sơ, tuy không biết cô cô đáng thương của hắn có đồng ý không? Nhưng phải thừa nhận bức tranh này vẽ ra được hào sảng của Chung Quỳ.

Tuy mai xa giá của thái tử sẽ tới Trường An, nhưng Vân Sơ không thèm để ý, lại vẽ thêm một bức tranh nữa về Chung Quỳ, chuẩn bị đưa tới xưởng in của Đồng Bản, xem xem có thể dùng hắn làm thật vật trấn trạch không?

Vì mới chủng đậu, Vân Sơ thời gian tới không thể về nhà, muốn về nhà ít nhất đợi Lý Hoằng chủng đậu xong không chết, mấy bảo bối của mình cũng chủng đậu mới về.

Lấy Lý Hoằng ra làm thí nghiệm rất thiếu đạo đức, nhưng Vân Sơ chẳng có tí áy náy nào, vì đó là trách nhiệm, cũng như y phải làm gương cho bách tính Trường An, Lý gia bọn họ cũng phải giúp yên lòng bách tính.

Người hưởng lợi nhất là Lý gia bọn họ, nhà họ không ai chủng đậu thì Vân Sơ khinh.

Còn Đồng Bản có bị lây đậu mua không thì Vân Sơ cũng không bận tâm, tên này suốt ngày dùng dao chắc chữ chì, nói với hắn rồi, chì có độc đấy, hắn chẳng nghe coi lời Vân Sơ như đánh rắm.

Đối với tên suốt ngày sống trong môi trường độc chì, đậu mùa đã là cái quái gì.

"Không biết huyện tôn muốn in ảnh Chung Quỳ ra làm gì?" Đồng Bản nhìn một cái là nhận ra Chung Quỳ ngay:

"Ích tà, trấn trạch." Vân Sơ đáp ngắn gọn:

"Đã có Thần Đồ, Úc Lũy, Úy Trì Cung, Tần Thúc Bảo rồi, huyện tôn, chuyện này không được đâu, ai lại đi mua một tên xấu xí về trấn trạch."

"À vị này khác, đem về trấn hậu trạch."

Đồng Bản vẫn nhăn nhó:" Huyện tôn ai lại muốn mời một tên quỷ xấu xí vào hậu trạch chứ?"

"Ngươi biết chuyện Chung Quỳ bắt quỷ không?"

"Tiểu nhân loáng thoáng nghe kể hắn chém quỷ ở Tây Vực."

"Đúng thế đấy, nội trạch nhà ngươi bất an luôn có tiểu quỷ giở trò, thi thoảng hai ngươi gặp ác mộng, thi thoảng mất tiền tài vô cớ, lão bà ngươi thi thoảng ...."

Không đợi Vân Sơ nói hết, Đồng Bản đã rối rít nói:" Được ạ, được ạ."

Vân Sơ liếc xéo hắn:" Giờ thì lại được rồi à?"

Đồng Bản thở dài:" Cùng lắm thì tiểu nhân mời học sinh Quốc tử giám bịa ra câu chuyện Chung Quỳ bắt quỷ truyền khắp nơi là được."

"Có điều huyện tôn trước tiên nên làm ra chút chuyện quỷ quái ở nhà đại hộ, sau đó sai Chung Quỳ đi bắt, để toàn thành xôn xao, lúc đó tiểu nhân mới tiện ra tay."

Vân Sơ nghĩ một lúc nói:" Kể chuyện của ta đi, trước kia ta từng gặp một nữ quỷ, nàng tên Nhiếp Tiểu Thiện ...."

".... Chung Quỳ hét lên, án ma ni bát nê hồng, bảo kiếm của hắn liên to lên, dài hơn mười trượng chém xuống ..."

Đồng Bản nghe Vân Sơ kể chuyện mặt mày hớn hở, đây là câu chuyện hay, hắn làm nghề này nên rõ bách tính thích loại chuyện gì, cơ mà không nhịn được góp lời:" Huyện tôn, đó là Phật hiệu bên Phật môn mà, Chung Quỳ là đạo sĩ sao lại … "

"Con mẹ nó, có muốn nghe không?" Vân Sơ thẹn quá hóa giận:

Đồng Bản nuốt lời muốn nói vào, rối rít gật đầu:" Có, có, có."

Vân Sơ bấy giờ mới nâng chén trà lên, tiếp tục kể Thiện Nữ U Hồn:" Ta cưỡi ngựa chạy lên kinh thành, vào một hoàng hôn, khi ta đi qua cây liễu, từ trên cây rơi xuống một quyển trục. Ta mả ra xem, chỉ thấy trên đó có một bài thơ ..."

"Duyên ngàn năm kết tơ hồng

Trăm năm đầu bạc vẫn nồng ái ân

Trời sinh tài tử giai nhân

Ngàn năm duyên kết chẳng cần thành tiên

Bình Hồ sương trắng mênh mang

Sầu giăng lất phất ngỡ ngàng hoa niên

Cùng trăng đối bóng triền miên

Uyên ương đẹp mộng thần tiên chẳng màng"

Vân Sơ hát luôn dễ nghe thêm vào ca từ không tệ, Đồng Bản bất giác thấy câu chuyện này có khi là thật, dù là bịa thì quá giống thật rồi.

Xem ra huyện tôn vì bằng hữu dương danh mà không ngại hi sinh, thế này không cần tới nhà huân quý khác nữa, Vân gia có quỷ càng hấp dẫn.

Bình Luận (0)
Comment