Nghe nói trượng phu về, nhưng Ngu Tu Dung dẫn đám con ra cũng đứng bên trong cửa, thập thò nhìn một cái, sau đó sai quản gia đưa y phục để thay tới, muốn nói với trượng phu vài câu lại không dám, quay lại xua đàn con đi như vịt.
Lưu quản gia năm nay đã 52 tuổi rồi, tri thiên mệnh rồi, ông trời có thể gọi đi bất kỳ lúc nào, có điều khi tới gần vẫn hạ thấp giọng xuống nói:" Quân hầu, lão thần tiên nói ngưu đậu không lây sang người, có thật không ạ?"
Vân Sơ bực mình:" Đi hỏi lão thần tiên."
Lưu Nghĩa ngượng ngùng nói:" Tiểu nhân lo cho trẻ trong nhà, sợ có sai sót mà."
Vân Sơ lạnh lùng nhìn Lưu Nghĩa, làm ông ta mồ hôi đàm đìa, may ông ta còn thông minh, nói ngay:" Mai tiểu nhân sẽ đem đám trẻ con đi chủng đậu."
Vân Sơ hừ một tiếng, tha cho lão khốn kiếp muốn để chủ nhân thử thuốc cho nhà mình.
Điều này gián tiếp cho thấy trong mắt bách tính thời đó, lỗ sang là thứ ác ma khủng khiếp thế nào, những bách tính lần này tới chủng đậu, rất nhiều người là do mang ơn lão thần tiên từ trước.
Lại nói chuyện Ôn Nhu, sau khi có bức tranh do Vân Sơ vẽ thì vội vã về nhà, muốn nhanh chóng xử lý chuyện này tránh đêm dài lắm mộng.
Nhà Ôn Nhu vì nhân khẩu đâu cho nên trạch viện cực lớn, lớn hơn phủ quan viên bình thường tới ba lần. Vì trong cả tộc trước kia có tới ba vị đại thần tam phẩm, chuyện chưa từng có, tạo ra địa vị hiển hách của Ôn thị.
Ôn Nhu chỉ là quan ngũ phẩm, nhưng hắn là huyện lệnh huyện Trường An, nguồn lực hắn nắm trong tay hơn xa một quan viên tứ phẩm bình thường. Cho dù những tộc nhân khác của Ôn thị cũng là quan lớn, trước mặt Ôn Nhu không có mấy tiếng nói.
Nếu không phải Ôn Nhu xem thường địa vị tộc trưởng của Ôn thị, nếu không làm gì có phần của người khác.
Khuê nữ xuất giá lại về nhà mẹ đẻ ở, tuy Ôn thị chẳng sợ chút điều tiếng đó, nhưng rốt cuộc không phải là chuyện tốt đẹp gì. Quan trọng nhất là hai tiểu khuê nữ lớn lên sẽ xuất gia thế nào là vấn đề lớn.
Đại Đường không để ý chuyện phụ nhân tái giá, ở điểm này hoàng gia đã làm gương rất tốt, chỉ cần là trượng phu của công chúa nào đó chết, sẽ lập tức ban hôn, chết bao lần thì ban hôn bấy nhiêu lần, cho tới khi có vị phò mã nào đó cùng công chúa sống tới đầu bạc răng long.
Ôn thị cũng như vậy, khuê nữ nhà mình bị ủy khuất tất nhiên phải đón về, nếu không Ôn thị không đúng, không thể bảo vệ người nhà mình. Vấn đề là, người thì đón về rồi, phải chọn nữ tế mà gả đi chứ không thể để ở nhà mẹ đẻ như vậy, cũng không tốt.
Người hi vọng cô cô tái giá nhất là đại bá phụ, vì thế mà đại bá phụ, đại bá nương đã lựa chọn cho cô cô rất nhiều nam nhân, một số bị cô cô từ chối, đa phần bị Ôn Nhu từ chối.
Nam tử có tên tuổi ở Trường An thì Ôn Nhu đều biết, với thế lực của hắn và Vân Sơ ở Trường An lúc nà, muốn biết về người nào, cơ bản người đó không có bí mật gì giấu được. Thế nên rất nhiều nam tử đạo mạo, bị Ôn Nhu coi như cầm thú đội lột người, tất nhiên không thể để cô cô cùng tuổi chơi với mình từ nhỏ rơi vào hố lửa.
Vì từ chối rất nhiều người, cho nên bị người ta cho rằng Ôn thị vũ nhục họ, chẳng qua là phụ nhân tái giá thôi mà kén chọn như thế.
Đại bá phụ Ôn Thọ sau khi nghe Ôn Nhu giới thiệu về Chung Quỳ thì biết ngay là hôn sự tốt, nhưng tới khi xem tranh do Vân Sơ thì thất kinh:" Ngươi lại muốn gả cô cô ngươi cho một con ác quỷ à?"
Ôn Nhu chẳng nói gì cả, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta, hắn chưa bao giờ thích vị đại bá giả dối này.
Ôn Thọ bị hắn nhìn cho không thoải mái, trả tranh cho Ôn Nhu:" Chỉ cần cô cô ngươi đồng ý, lão phu không có gì để nói."
Câu này trong dự liệu của Ôn Nhu rồi, lão thần tiên đánh tiếng, Vân Sơ làm mai, Ôn Nhu cực lực tác hợp, Địch Nhân Kiệt làm phù rể. Nếu như thời gian thích hợp thì còn có cả thái tử đích thân tới chúc mừng. Một chuyện như thế có thể vì Chung Quỳ xấu xí mà từ chối à?
Người không biết Chung Quỳ chỉ nghĩ hắn xấu xí hung hãn, cùng lắm biết hắn giết người vô số ở chiến trường Liêu Đông.
Bọn họ không biết Chung Quỳ vốn là người đứng đầu khoa tiến sĩ, là người bác học thông tuệ, dưới bề ngoài hung bạo là một linh hồn dịu dàng tinh tế.
Một nam tử khi muội tử xuất giá đem hết tiền của ra làm hồi môn, còn khóc ròng ròng, sao có thể không thành trượng phu tốt, phụ thân tốt.
Ôn Nhu luôn kiên trì cho rằng cô cô là nữ tử mỹ hảo, bỏ đi bề ngoài, hai người chắc chắn là lương phối.
Trước kia Ôn Nhu đã muốn tác hợp họ rồi, nhưng khi đó Chung Quỳ cố chấp như thằng ngốc, không hiểu đối nhân xử thế.
Giờ thì tốt rồi, đi Lạc Dương một chuyến bị vô số hung nhân giáo huấn, biết cúi cái đầu xuống rồi, thế mới sống hạnh phúc được.
Cô cô tên là Ôn Như, sống trong tiểu viện ở hậu trạch, trong nhà chỉ có hai nha hoàn bồi giá, một lão bà tử và hai tiểu nha đầu Tiết thị. Bình thường ở trong tiểu viện đó, không có chuyện gì không ra ngoài.
Ôn Nhu quen đường tới chỗ cô cô, thấy Ôn Như đang thêu thùa, hai tiểu nương tử bốn tuổi và ba tuổi ngoan ngoãn quanh quẩn bên mẹ nô đùa.
Lần này Ôn Nhu lấy tranh ra trước:" Cháu không thừa lời nữa, người này cháu nói trước kia lâu rồi, hẳn cô cô cũng đã nghe ngóng, giờ cho cô cô xem tướng mạo của hắn."
"Đây là cơ hội tốt để cô cô có cuộc sống mỹ mãn như ý, nếu cô cô chịu, mai cô cô đem hai muội muội đi chủng đậu sẽ gặp."
"Tên này trừ xấu ra thì chẳng có vấn đề gì, con người rất tốt."
Ôn Như đặt đồ thêu xuống, từ từ giở tranh ra, nhìn thật kỹ rồi tủm tỉm cười:" Tướng mạo có thể xua quỷ."
Ôn Nhu thở phào:" Cô cô, tên này mà không xấu xí như thế, có lẽ hoàng gia đã bắt mất gả cho công chúa rồi. Bây giờ đồ tốt để lại cho nhà chúng ta."
Hai người từ nhỏ thân thiết, chơi với nhau như bạn, Ôn Như chẳng cần thẹn thùng, vẫn xem tranh:" Nhìn kỹ thì còn thấy anh vũ bất phàm, không phải cháu vẽ."
"Là Vân Sơ vẽ."
"Vẽ không tệ."
Ôn Nhu mất kiên nhẫn:" Được hay không, cô cô nói rõ đi."
Ôn Như đưa tranh cho hai tiểu khuê nữ xem, chỉ Chung Quỳ hỏi:" Người này làm cha các con, được không?"