Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1057 - Q5 - Chương 074: Mỹ Nhân Và Quái Thú.

Q5 - Chương 074: Mỹ nhân và quái thú. Q5 - Chương 074: Mỹ nhân và quái thú.

Lão thần tiên chủng đậu cho trẻ con thường chỉ mất một giây, gặp phải những đứa bé thích khóc quấy thì ba giây là xong, còn Lý Hoằng tới ông nghĩ một chút nên mất hai giây.

Lý Hoằng được chủng đậu xong không có cảm giác gì, bị lão thần tiên dùng kim ba cạnh đâm một cái, chỉ nghiêm trọng hơn muỗi cắn, tiếp đó như mọi khi, lão thần tiên hô:” Người tiếp theo.”

Thế là một nam tử bế khuê nữ tới, hàng ngũ hôm nay rất dài, đó là do tin hai vị huyện tôn ngày hôm qua đi chủng đậu rồi, bách tính mới không ái ngại nữa.

Trước khi tới đây Lý Hoằng chuẩn bị trước cả rồi, sẽ phát huy thân phận thái tử Đại Đường, để tuyên truyền cho chủng đậu, thêm uy vọng cho hoàng gia.

Kết quả hắn thương tâm phát hiện, lão thần tiên chủng đậu cho hắn xong chẳng có thái độ gì đặc biệt hơn người khác, sư phụ Vân Sơ đang vươn dài cổ nhìn chỗ các đó không xa, Ôn Nhu càng dẫm hẳn lên ghế tập trung tinh thần nhìn về cùng hướng, Địch Nhân Kiệt thì ngôi trên cái ghế dài nhắm mắt dưỡng thần.

Chẳng ai chú ý tới thái tử Đại Đường vừa mạo hiểm tính mạng làm việc vĩ đại.

Nếu không phải hắn ăn mặc không tầm thường thì hán tử bế hai đứa con phía sau đã chửi mắng vì lề mề mất thời gian của người khác.

Hoạn quan Xuân Hỉ thì đã khóc như cha chết, tựa hồ thái tử sắp hoăng rồi, ở bên cạnh nhìn hắn chằm chằm. Lý Hoằng bực mình đẩy hắn sang chỗ Lão Hà cho chủng đậu luôn.

Lý Hoằng tới bên sư phó đang vươn dài cổ, hắn nhìn theo liền thấy một dã thú và mỹ nữ.

Dã thú ngồi, mỹ nữ đứng, tựa hồ đang nói chuyện.

Lý Hoằng dùng vai huýnh nhẹ vào cánh tay sư phó:" Có gì hay mà nhìn ạ?"

Vân Sơ chẳng quay đầu lại:" Ta đang muốn chứng thực một chuyện thần thoại về mỹ nữ về quái thú, xem bọn họ có thực sự nảy sinh tình cảm được không?"

"Chung Quỳ mà muốn nữ nhân thì khó gì ạ."

"Lão tử đang nói tới ái tình."

"Hả? Chung Quỳ mà cũng muốn ái tình à?" Lý Hoằng cảm tưởng nghe chuyện hoang đường lắm:

Vân Sơ khinh bỉ:" Đúng thế, ngươi không chọn ái tình mà chọn quyền lực, giờ thấy người khác chọn ái tình thì ngươi khó chịu à?"

Không ngờ Lý Hoằng nói:" Chuyện người trẻ tuổi, người già thế hệ trước như sư phụ không hiểu đâu."

Vân Sơ sờ râu trên môi, không khỏi ngờ vực:" Ta già rồi sao?"

Lý Hoằng khẳng định chắc nịch: "Từ chuyện sư phụ không tiếp nhận cách ta và Vân Na xử lý sự việc có thể nhìn ra sư phụ già rồi."

"Chuyện ta già hay không chúng ta thảo luận sau." Vân Sơ liếc xéo hắn:" Ta thấy ngươi ở Lạc Dương thời gian dài, đã trở nên kiêu ngạo tự đại rồi đấy, dám nói chuyện với lão tử thế hả."

Lý Hoằng cảm giác được nguy hiểm, tránh xa Vân Sơ ngay, tới bên Ôn Nhu lẩm bẩm:" Kỳ quái, có nữ tử thấy Chung Quỳ mà không chạy, nói chuyện lại có vẻ hợp nhau lắm, chẳng biết nói gì."

Ôn Nhu lạnh lùng đáp:" Vừa rồi nói Trang Tử, giờ đang thảo luận Dịch Kinh, cô cô ta thời trẻ thích thuật Hoàng Lão, là một tài nữ. Vừa rồi Chung Quỳ trả lời rất hay, xem ra tên này mấy năm qua tu đạo không khiến học vấn thụt lùi."

"Xem ra bọn họ sẽ thành."

Địch Nhân Kiệt gật gù:" Vừa rồi Chung Quỳ nói Trang Tử là một vị mộng tiên nhân, đọc xong Trang Tử thì cách tiêu khiển tốt nhất là đi ngủ, chỉ có ngủ rồi gặp thần tiên trong mộng mới hiểu được ý nghĩa sâu xa trong học vấn."

"Rất mới mẻ, tựa mộng tựa không mới là Trang Tử, nửa tỉnh táo nửa hồ đồ mới là Trang Tử."

Lý Hoằng thời gian qua ở Lạc Dương đúng là xuân phong đắc ý, cảm thấy mình đã trở thành nhân vật tới phụ hoàng, mẫu hậu cũng không thể xem nhẹ nữa. Nào ngờ tới đây một cái lại bị người ta lờ đi, hắn ác độc nói:" Ta thấy Chung Quỳ đang cố tình nói những lời hoang đường để vị nương tử kia chỉ chú ý tới học vấn trong đó mà lờ đi bề ngoài xấu xí của hắn."

Vân Sơ quay sang tên thái tử Đại Đường nay đã cao bằng mình:" Đó là lỗi của ngươi, không thể nhìn bất kỳ việc gì cũng liên quan tới âm mưu, nếu không trong mắt ngươi sẽ chẳng còn thấy được người tốt nữa."

Lý Hoằng rất cố chấp:" Khi ta rời Lạc dương, cho dù phụ hoàng, mẫu hậu cùng mấy đứa đệ đệ đều đi tiễn, ai nấy tỏ ra lo lắng. Nhưng từ hành vi cử chỉ của họ, tựa hồ họ hi vọng ta bị lão thần tiên chủng đậu chết luôn."

"Ta rất chắc chắn vào thời khắc nào đó họ thoáng qua ý nghĩ đó, vì vậy ta nhìn lòng người xấu một chút có vấn đề gì?"

Địch Nhân Kiệt mở mắt ra nói:" Đúng là không có vấn đề gì, theo ta biết có tổng cộng mười hai đội nhân mã theo ngươi tới Trường An, có vẻ đều tới từ Lạc Dương."

Lý Hoằng nghe thế thì tinh thần còn phấn chấn:" Sư phụ, ta có thể giết người ở Trường An chứ?"

Vân Sơ lắc đầu:" Để Ôn Nhu an bài."

"Không, ta phải tự an bài." Lý Hoằng vừa thành lập thái tử lục soái đầy đủ, rất muốn thử nghiệm lực lượng mới trong tay:" Trong số đó ắt có người mà mọi người không tiện đối phó, ta ra tay không thành vấn đề."

"Trong đó có cả bách kỵ của bệ hạ, Thiên Ngưu Vệ của bệ hạ, ngươi không nên đối phó."

"Đối phó không nhất định là cầu thắng, mười hai đạo cơ mà, có thắng có thua là bình thường."

Vân Sơ ồ khẽ một tiếng, tên nhãi này trưởng thành nhanh tới không ngờ, hỏi:" Ai đang giúp ngươi nắm trung xu."

"Hứa Kính Tông!"

"À, thì ra là lão tặc đó, có ông ta bày mưu tính kế phía sau thì dù ngươi thua cũng bình an vô sự, lão tặc đó đúng là người phù hợp nhất với ngươi lúc này."

Lý Hoằng lại nói:" Lát nữa ta muốn đi bái phòng Anh công, Tô công."

Ôn Nhu gật gù:" Đúng là nên bái phỏng, nếu không cuộc đời đám lão tướng đó buồn chán lắm."

"Ta còn muốn tới gặp Tiết Nhân Quý, dù ở Lạc Dương cũng nghe thấy cách luyện binh mới của hắn quá tàn khốc, làm tướng sĩ không chết trên chiến trường mà lại chết ở giáo trường, làm thế không thích hợp."

Vân Sơ đột nhiên đưa tay ra ấn vai Lý Hoằng, Lý Hoằng phát lực chống lại, đứng vững vàng. Hắn đang đắc ý thì lực từ tay Vân Sơ vẫn trút xuống như núi Thái Sơn, vai hắn bắt đầu nghiêng đi. Lý Hoằng cắn răng gồng người lên, đáng tiếc vấn bị Vân Sơ ấn cho ngồi xuống đất.

"Khá đấy, dù ngồi xuống rồi vẫn không ngã, xem ra ngươi có tiến bộ ở việc phân phối lực đạo. Có điều đừng kiếm chuyện với Tiết Nhân Quý làm cái gì? Giáo trường đổ mồ hôi, chiến trường bớt đổ máu, đố là thiết luật với quân đội."

"Chuyện Tiết Nhân Quý đang làm là tinh binh giản chính, do đãi ngộ phủ binh Trường An tốt, khó tránh khỏi những kẻ dùng đủ thủ đoạn chen chân vào."

"Hắn dùng huấn luyện nghiêm khắc, loại bỏ bớt những kẻ không phù hợp tiếp tục ở lại quân đội, đảm bảo những người còn lại đều là phủ binh thích hợp."

"Từ góc độ kiến thiết quân đội mà nói, Tiết Nhân Quý làm không sai, sở dĩ có nhiều người chết là vì bọn chúng vì đãi ngộ của phủ binh mà cắn răng dùng mạng cầm cự, kết quả không chịu nổi."

"Cho nên nói sai là ở quan phủ Trường An, không phải ở hắn."

Lý Hoằng ngạc nhiên lắm:" Vậy đâu có giống sư phụ, xưa nay sư phụ luôn yêu dân yêu lính như con mà."

Vân Sơ cười khẩy:" Ta chỉ không uống máu tướng sĩ, trên chiến trường chỉ huy hợp lý, không lấy mạng họ ra đổi quân công, hi sinh vô vị thôi."

"Còn cái khác ta là tướng quân, tuân theo cổ huấn người cầm quân không được hiền từ."

"Nếu đặt ta vào vị trí của Tiết Nhân Quý, ta sẽ làm không khác hắn, đãi ngộ tốt thì đãi ngộ tốt, quân lính vẫn phải ra quân lính, không thể mất đi thiết huyết trong người."

Bình Luận (0)
Comment