Lý Hoằng rốt cuộc cũng thu hút được sự chú ý của sư phụ từ mấy chuyện vụn vặt vớ vẩn của Chung Quỳ, có chút kiêu ngạo nói:" Sư phụ, chúng ta tới phường Tấn Xương đi, đệ tử rất nhớ sư nương."
Vân Sơ gạt đi:" Bây giờ chưa thể đi, ngươi vừa mới chủng đậu, chẳng may truyền cho bọn nhóc thì sao?"
Mặt Lý Hoằng nhăn nhúm:" Đám Lý Tư còn chưa chủng đậu sao?"
Vân Sơ tỉnh bơ nói:" Đương nhiên, phải đợi ngươi chủng xong, chắc chắn là an toàn mới cho chúng chủng chứ."
Cơ mặt Lý Hoằng co giật, rốt cuộc chẳng làm được gì, bất lực nói:" Cho dù ta làm đồ thí nghiệm cho đám nhỏ, sư phụ cũng không nên nói ra trước mặt như thế chứ, truyền tới tai phụ hoàng mẫu hậu ta thì đó là đại tội."
Vân Sơ cười nhạt:" Nếu không phải thứ này ta nắm chắc trên tám phần rồi thì ngươi vốn phải là người chủng đầu tiên, làm đồ thí nghiệm cho cả thiên hạ."
"Chính vì nghĩ tới an toàn của ngươi mà lão thần thiên và toàn thể người thái ý thự, hơn nghìn bách tính Trường An, cả ta, Ôn Nhu, Địch Nhân Kiệt mới chủng trước."
"Bao nhiêu người làm thí nghiệm cho ngươi như thế, hoàng gia các ngươi nên hài lòng rồi. Hôm nay ngươi chủng đậu trước mặt mọi người, là ôm lấy công lao lớn."
"Nếu sau này mà lỗ sang biến mất khỏi Đại Đường sử sách sẽ ghi lại tên của ngươi, chỉ cần bằng công tích này, về sau chỉ cần ngươi đừng hoang dâm vô đạo, ngươi có thể được tôn vị tối cao Nhân hoàng đế."
"Ngươi còn có gì chưa hài lòng."
Lý Hoằng nuốt nước bọt, thái tổ hoàng đế thụy là Vũ hoàng đế, thái tông thụy là Văn hoàng đế, có câu nhân giả vô địch, hoàng đế hoàng các triều chưa từng ai đạt được thụy hiệu Nhân hoàng đế.
Cơ mà ta thậm chí mới chỉ là thái tử mà sư phụ ngài đã ban thụy hiệu trước, có phải quá thiếu tốt lành rồi không?
Trời đã sáng, Lý Tư vẫn không muốn mở mắt ra, thứ mặt trời quỷ quái, chẳng quan tâm tới người ta đã dậy chưa đã leo lên núi rồi.
Thế là Lý Tư dùng chăn chùm lấy đầu ngủ tiếp.
Mông lộ ra ngoài bị người ta vỗ một cái, từ lực độ mà xét thì Lý Tư biết là Thôi ma ma, nếu tay của mẹ thì không nhẹ nhàng như vậy đâu.
Vì thế Lý Tư rên một tiếng, trở mình tiếp tục ngủ.
Thôi ma ma hết cách, đành ngồi xuống đầu giường lải nhải.
"Tư Tư tiểu nương tử, nên rời giường rồi, hôm nay phu nhân sẽ dẫn mọi người đi chủng đậu, thêm lát nữa mặt trời sẽ nóng lên đấy."
Lý Tư như con cá bị ném lên bờ, lăn lộn quẫy đạp, la hét:" Phiền chết đi, phiền chết đi, để ta ngủ thêm chút nữa."
Thôi ma ma khẽ vỗ lưng Lý Tư, nói:" Được được, vậy thì ngủ thêm nửa tuần hương nữa, ma ma lấy nước cho tiểu nương tử, lát nữa dậy ..."
Còn chưa nói hết đã nghe thấy tiếng ngáy của Lý Tư rồi.
Ngu Tu Dung đứng dưới mái hiên đánh răng, sau khi ngửa cổ súc miệng một hồi thì phun nước vào hoa viên bên cạnh.
Chiêu này là học của Vân Sơ, khi Vân Sơ ở nhà, cả nhà dạy rất thống nhất, khi đó cả một hàng lớn bé đứng dưới mái hiên đánh răng. Nếu góc độ mặt trời vừa vặn, họ phun nước ra sẽ thành cầu vồng.
Ngu Tu Dung nhìn trái phải, bên cạnh chẳng có ai, một mình nàng không thể tạo ra cầu vồng, không hiểu sao trưởng phu nàng đi suốt ngày, không ở bên con được mấy, chúng lại quấn hơn quấn nàng.
Trong phòng Thôi Dao không có động tĩnh gì, nữ nhân lẳng lơ đó chắc chạy tới phòng Cửu Phì qua đêm rồi. Hai người đó giờ phu thê chẳng ra phu thê, gian phu dâm phụ chẳng phải gian phụ dâm phụ, hết nói.
Vân Cẩn đã dậy rồi, nhưng một mình khoanh chân ngồi trên giường, đầu nghiêng sang bên như đứa ngốc, khi mẫu thân vào nó mới sực tỉnh mặc quần áo.
Vân Cẩm thì khác, đứa bé này quy củ nề nếp, đã ngồi trước gương suy nghĩ xem nên vẽ hoa văn gì ở mi tâm.
Vân Loan thì cởi chuồng đứng bên giường, mắt nhắm tịt, vòi nước phun ra, được Lục Phì nhanh tay đón lấy, đợi vòi nước biến mất, nó lại bò lên giường nằm sõng soài ngủ tiếp.
Ngu Tu dung mặc kệ bọn chúng lười biếng ra sao, tới giờ xuất phát mà chưa rửa ráy, chưa ăn mặc đàng hoàng cũng phải xuất phát.
Tin thái tử chủng đậu hôm qua lan đi nhanh chóng ở nhà quyền thế ở Trường An, hôm nay bọn họ vội vàng cho con đi chủng đậu.
Đã giao ước rồi, lượt chủng đậu đầu tiên do lão thần tiên tự mình làm, cho nên thời gian không được có sai sót.
Lý Tư bị Thôi ma ma kéo dậy, nha đầu này nửa tỉnh nửa ngủ ngồi bên giường, mặc Thôi ma ma dùng khăn ấm lau mặt.
Rửa mặt một lượt xong thì Lý Tư cũng tỉnh táo:" Thái tử ca ca tới hôm qua rồi phải không?"
"Phu nhân nhận quà của thái tử hôm qua, chắc là tới rồi."
"Vì sao không tới thăm ta?"
"Hôm qua thái tử mới chủng đậu, không thể tới thăm tiểu nương tử được, đợi hôm nay tiểu nương tử chủng đậu xong thì có thể gặp rồi."
"Thế lụa Lĩnh Nam mang tới chưa?"
"Tới rồi ạ, mười mấy thếp."
"Lụa hoa văn khổng tước ta muốn thì sao?"
"Cũng tới rồi, lão thân nhìn rõ lắm, được phu nhân cho vào kho, mai nhờ Hồ Tam Nương làm y phục."
Được Thôi ma ma mặc trang phục xong, Lý Tư nhảy phắt xuống giường, cung nữ đi cho nó đôi hài có quả cầu bông màu đỏ, nó vội vàng đi tìm Vân Cẩm.
Dọc đường đi Lý Tư cướp cốc nước của Vân Cẩn, súc miệng qua loa vào phòng của Vân Cẩm.
Vân Cẩn nhìn cốc trống tức giận hét lên:" Lý Tư, tỷ lại lười biếng rồi, có tiểu nương tử nhà ai lớn thế mà không đánh răng không?"
Lý Tư sợ mẹ nghe thấy thì phiền, vội chạy ra nhận lấy bàn chải Thôi ma ma chuẩn bị cho, đánh răng mau mau lại chui vào phòng Vân Cẩm.
Không phải Lý Tư không chịu trang điểm trong phòng mình, mà vì phòng Vân Cẩm có quá nhiều thứ cổ quái dùng cho trang điểm.
Vân Cẩm còn nhỏ tất nhiên không dùng tới, Lý Tư xin nó không cho, thế là đành ngày ngày tới chỗ Vân Cẩm trang điểm.
"Hôm nay thích hợp mặc trang phục hoa đào, trời nóng, má hồng tự nhiên, đừng dùng phấn, nếu không bị mồ hôi chảy đi xấu lắm."
Lý Tư gật đầu:" Ta đeo ngọc quan hay kim quan?"
Vân Cẩm dùng cái chổi lớn quét cằm, ngẩng cao đầu nhìn trong gương, bực tức:" Sao vẫn còn hai cằm."
Lý Tư bẹo cằm Vân Cẩm:" Đó gọi là bụ bẫm trẻ con, muội còn là trẻ con."
Vân Cẩm nhìn hai cái cằm rõ ràng của Lý Tư:" Tỷ cũng có, còn rõ hơn muội, tỷ mà con tiếp tục ăn vụng thịt kho, muội đảm bảo, hai tháng nữa cằm tỷ có ba tầng."
Lý Tư bĩu môi:" Mẹ nói ta đang dài ra, lúc này phải ăn nhiều ngủ nhiều, đợi cao lên sẽ không còn thịt thừa nữa."
(*) Lý Hoằng thụy là Hiếu Kính hoàng đế, chôn ở Lạc Dương, thọ 23 tuổi.