Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1108 - Q5 - Chương 125: Vết Thương Của Đại Đường.

Q5 - Chương 125: Vết thương của Đại Đường. Q5 - Chương 125: Vết thương của Đại Đường.Q5 - Chương 125: Vết thương của Đại Đường.

Hoàng đế chính thức công bố thiên hạ đổi niên hiệu, năm Long Sóc kết thúc, năm Lân Đức đầu tiên bắt đầu ngay từ tháng chín. Hoàng đế cũng đã công bố, tháng hai năm Lân Đức thứ nhất sẽ xuất tuần Hà Nam đạo, phong thiện Thái Sơn.

Hoàng đế muốn tuần thị địa phương, đây là một chuyện vô cùng phiền toái, đường xá phải sửa lại, cứ cách một trăm dặm phải xây dựng hành cung, bố trí ăn ở, nghênh đón vô cùng tốn kém. Nhưng so với mấy chuyện đó, an bài quân đội còn phiền toái hơn, có thể nói là rứt một sợi tóc mà chấn động toàn thân.

Lần này quân đội theo hoàng đế đông tuần lên tới mười hai vạn, thêm vào văn võ bá quan và gia quyến, nhân số không dưới mười lăm vạn.

Vân Sơ là võ hầu, cho nên phải đi theo hộ vệ, Ngu Tu Dung là mệnh phụ dưới quyền hoàng hậu cũng phải theo, Vân Cẩn là trưởng tử nên cũng cùng tham gia đại điển long trọng này.

Vân Sơ, Ngu Tu Dung, Vân Cẩn đi thì bằng với toàn bộ Vân gia lên đường rồi.

Mà đâu chỉ có Vân gia, phàm là nhà nào có chút thực lực ở Trường An là đều đi hất.

Nhất là lần này hoàng đế, hoàng hậu, thái tử đều đi, hoàng đế làm sao có thể để bất kỳ nhân vật có trọng lượng nào ở lại hai kinh.

Đây không phải ân điển, hoàng đế đã không tin bất kỳ ai cả.

Lần này hoàng đế đông tuần, nơi xa nhất là Kiệt Thạch, cũng là nơi hoàng đế làm thơ "Lên đỉnh Kiệt Thạch, ngắm nhìn biển xanh. Trập trùng sóng nước, non nước tranh vanh."

Vốn là hoàng đế muốn tới Tân Hoàng Đảo cơ, nhưng quần thần khuyên gián mãi mới thôi.

Ôn Nhu lén nói, hoàng đế đã tự ngạo tới cực điểm, cho rằng mình có công lao thống nhất thiên hạ, công lớn hơn cả tổ long. Địch Nhân Kiệt nói, hoàng đế đông tuần là muốn vỗ về bách tính Sơn Đông, Hà Bắc, kết thúc oán hận bao năm, xoa dịu vết thương lớn nhất quốc triều.

Ôn Nhu sống tương đối vị kỷ, Địch Nhân Kiệt có trái tim vì thiên hạ, hai người có cái nhìn khác nhau, lại chẳng ai phục ai, nên cãi nhau liên miên.

Vân Sơ không can thiệp, y thấy hai người này nói có phần đúng cũng có phần sai.

Bách tính hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc không đồng lòng với Đại Đường, chuyện này bắt đầu từ Tiền Tùy.

Tùy Dương Đế mấy lần chinh phạt Cao Câu Ly, kỳ thực diệt hào tộc hai vùng Sơn Đông, Hà Bắc còn làm ông ta vui sướng hơn cả giết người Cao Câu Ly, nên lợi dụng trong tay nắm đại quân, ra sức chà đạp, bào mon hai mảnh đất này.

Từ khi Vương Bạc hát lên Đừng tới Liêu Đông chết uổng, người hai mảnh đất này đã hoàn toàn rời xa Đại Tùy rồi.

Sau Tùy diệt, thiên hạ đại loạn, chinh chiến liên miên, đất Hà Bắc xuất hiện Đậu Kiến Đức có thể xưng hào kiệt, đối đãi với bách tính không hê tệ.

Đến khi Đại Đường lập nên, trận Hổ Lao Quan, Lý Thế Dân bắt sống Đậu Kiến Đức, vốn muốn tha ông ta để lấy lòng bách tính hai vùng này, nhưng đưa về Trường An lại bị Lý Uyên chặt đầu.

Thế là bách tính Hà Bắc chẳng còn thiện cảm với Đại Đường, hảo hán đứng lên chống quan phủ liên miên, trở thành mảnh đất bất ổn.

Không còn cách nào khác, Lý Thế Dân cũng phải dùng chính sách hà khắc với Hà Bắc, chẳng khác gì với Tùy Dương Đế. Rồi sau đó viễn chinh Cao Câu Ly, bách tính nơi này không lên chiến trường thì cũng phải nhịn ăn cung ứng đại quân.

Bách tính Hà Bắc hận Đại Đường quá Cao Câu Ly.

Vân Sơ khi đó làm thành chủ thành Đại Hành, mở cửa cho bách tính Hà Bắc cho họ vào Tam Hàn kiếm ăn, coi như ít nhiều bồi thường phần nào.

Thực ra thì chỉ có thế gia đại tộc bản địa được lợi, không liên quan mấy tới bách tính bản địa, nhưng đại biểu cho người Hà Bắc là thế gia đại tộc chứ không phải chúng sinh đông đảo, dù sao thì coi như Vân Sơ cũn vớt vát lại chút hương hỏa.

Sau đó nữa thì xảy ra sự kiện 24 con trâu đồng ở Trường An, tài phú thế gia đại tộc Hà Bắc, Sơn Đông tích góp được mất sạch. Thế là Vân Sơ nổi danh tham lam khắp Hà Bắc, góp thêm một phần vào thù hận chồng chất giữa bách tính nơi đây với Đại Đường.

Ngày nào hai tư con trâu đồng còn đó, oán hận bách tính hai vùng này e là khó nguôi.

"Lần này phong thiện Thái Sơn, bệ hạ dùng nhiều thế gia Sơn Đông, năm sau lại bắt đầu miễn thuế cho Hà Bắc Đạo, từ hai điểm này cho thấy, bệ hạ thực sự nghĩ tới đại nhất thống muốn làm lanh vết thương cũ rồi." Địch Nhân Kiệt nhận định:

Ôn Nhu khinh bỉ:" Sơn Đông, Hà Bắc với kẻ dã tâm mà nói là hai miếng thịt béo, ai cắn một miếng là sẽ béo ngay. Chỉ cần là người đối địch với hoàng đế, sẽ không bỏ qua hai nơi này, ngươi nghĩ bọn họ bị hại bao nhiêu năm, miễn thuế một năm thì ích lợi gì?

"Ta chẳng thấy thành ý nào trong hành động của bệ hạ, hẳn chỉ trấn an bề ngoài để tiện thực hiện ý đồ khác thôi. Ta cũng không phản đối bệ hạ, người hai nơi đó trời sinh không cùng đường với chúng ta, không đi tới với nhau được đâu."

"Hai tư con trâu đồng vạn cân kia phần lớn là tiền của họ đấy, họ không quên đâu."

"Thế thì sao, chẳng lẽ ngươi muốn tiếp tục thi hành chính sách hà khắc với hai vùng này, để thù hận truyền đời này sang đời khác à? Cùng tộc cùng quốc gia không dung nhau, nói gì tới nhất thông thiên hạ." Địch Nhân Kiệt tức giận phất tay áo bỏ đi, đạo bất đồng bất khả thuyết:

Vân Sơ ngán ngẩm nhìn thai tên béo gầy lại lần nữa tan đàn xẻ nghé, bảo với Ôn Nhu:" Ngươi thừa biết tính hắn, cần gì phải nói tới mức đấy."

Ôn Nhu bật cười kiểu gian kế đã thành, chuyển chủ đề:" Thanh Y Lâu không dùng lâu được, cái thứ này quy mô nhỏ không dùng vào được việc gì, nếu để phát triển quy mô lớn lại không hay. Dù sao là đám giết người, tổng thế sẽ không có lợi cho Trường An." "Luật pháp đúng là không thể chiếu cố mọi mặt, song vì thế tạo ra lực lượng bất pháp thế này khác nào đổ dầu vào lửa."

"Chuyện này không hợp với con người ngươi, ngươi lo lắng cái gì mà phải dùng tới hạ sách ấy?"

Vân Sơ thở dài:" Thái bình lâu quá rồi, ta cảm thấy bất an, cũng thấy không chân thật."

Ôn Nhu khó hiểu:" Giờ Tây Vực, Thảo Nguyên cơ bản đã bình định, thập đạo trong nước được nghỉ ngơi dưỡng sức thời gian dài, quốc gia giàu có. Con người ấy à, giàu có rồi chẳng còn tâm tư gì nữa."

"Trong không đáng ngại ngoài chẳng có gì phải lo, ta thấy có thể thoải mái sống ba chục năm nữa. Ngươi nên thả lỏng đi, không có sói tới cắn cừu của ngươi đâu."

Ứng dụng Truyện Dịch ebookshop.vn
Bình Luận (0)
Comment