Đường Nhân Đích Xan Trác ( Dịch )

Chương 1107 - Q5 - Chương 124: Thanh Y Lâu.

Q5 - Chương 124: Thanh Y Lâu. Q5 - Chương 124: Thanh Y Lâu.Q5 - Chương 124: Thanh Y Lâu.

Rời đại sảnh, đi ra cái ngõ nhỏ phía sau hành hội, ngay lập tức thấy có mấy chục đại hán đứng ngồi ngả ngớn, nhìn là biết chẳng phải người lương thiện gì, có người Đường, đa phần là người Hồ.

"500 tiền!"

Khi Ân Nhị Hổ đi qua vai một tráng hán, trên đó báo giá, đây rõ ràng không phải giá bán thân, mà là giá bán mạng.

Ân Nhị Hổ dừng lại:" Làm hỏa kế chẳng phải là kiếm được 500 tiền một tháng rồi sao?"

Tráng hán nhổ phẹt một bãi nước bọt, giọng ngang tàng:" Lão tử tự do tự tai quen rồi, không muốn cúi đầu làm hỏa kế bị người ta sai bảo như chó."

Tiết Trường Phong kéo Ân Nhị Hổ đi, có vẻ rất thông thuộc nơi này.

Đi một quãng hắn mới giải thích:" Đám đó đa phần là kẻ lừa đảo, song cũng phải xem ngươi nhờ hắn vào việc gì, 500 tiền mà muốn hắn giết người thì không được, chúng cầm tiền chuồn luôn. Nhưng bảo hắn đi ném phân vào nhà ai đó, chắc chắn hắn sẽ hoàn thành."

Hai người đi một lúc, trên bức tường có dán tấm cáo thị, dưới vẽ hình người bị gạch chéo, cuối cùng là hàng chữ 50 quan.

Khỏi nói cũng biết, đây mới là giá lấy mạng người.

Ân Nhị Hổ nhìn quanh, không thấy nhân vật nào đáng chú y, song hắn nhanh chóng phát hiện một quán nhỏ bán hồn đồn, chủ quán là bà già, già như quỷ vậy. Tuy chưa từng tới đây, nhưng là người đi trong bóng tối nhiều năm, hắn nhận ra ngay, ở nơi rõ ràng là toàn thành phần bất hảo này, một bà già sắp chết bán hàng gì chứ, đánh mặt hỏi:" Nơi đó hả?"

Tiết Trường Phong gật đầu:" Bà ta tên Mạnh Bà, ta quan sát một thời gian rồi, bọn họ là những người có tổ chức nhất ở nơi này. Ta muốn tổ chức Thanh Y Lâu bắt đầu từ bà ta." "Hả? Thanh Y Lâu gì..."

"Đi tiếp đi."

Bọn họ tiếp tục đi qua quán của Mạnh Bà, không để ý tới bà già ngủ gà ngủ gật, không lo bán hàng đó.

Một nữ tử ăn mặc hở hang lộ quá nửa bầu ngực mơn mởn, ôm bài vị ngồi dưới góc tường, thấy Ấn Nhị Hổ cao lớn hung bạo đi qua, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy thù hận lên, nói lớn:" Giết Lưu Kiến Lương, ta sẽ là của ngươi."

Cả hai đều không trả lời nàng, tiếp tục đi, Tiết Trường Phong nói:" Nam nhân của nàng bị Lưu Kiến Lương hại chết, quan phủ tra án nói nam nhân nàng bị bệnh, nữ tử này không tin, mấy lần kiện cáo, quan phủ đều nói thế. Trong nhà nàng không có tiền, muốn trả thù nên đành làm cách này..."

Ân Nhị Hổ cau mày:" Không đúng, án mạng phải qua Đại lý tự chấp pháp nghiêm minh, không thể xảy ra chuyện coi mạng người như cỏ rác như vậy."

Tiết Trường Phong nhún vai cười mỉa:" Mấy chuyện quan phủ ngươi phải rõ hơn ta chứ!"

"Đây chính là lý do ta muốn lập nên Thanh Y Lâu, không chỉ là một tổ chức sát thủ, còn có tôn chỉ hoạt động rõ ràng, bọn ta chính là những người sẽ bù đắp lại thiếu sót của pháp luật, những chuyện quan phủ khó giải quyết, bọn ta có thể làm..."

Ân Nhị Hổ không thèm nghe Tiết Trường Phong nói linh tinh, chẳng qua chỉ là cái cớ để giết người thôi, nói lời cao đẹp mấy cũng vô nghĩa. Song hắn thừa nhận, dù là Trường An cũng có chỗ luật pháp khó chiếu cố hết, nơi nào chẳng có góc khuất.

Chuyện này phải báo cho chủ thượng, để chủ thượng phán đoán, tên này có phải điên rồi không?

"Trong hành hội thường thu được treo thưởng lấy mạng người, giá cả không tệ. Riêng hôm nay đã có sáu treo thưởng giết người, đó là treo thưởng công khai đấy, không phải bí mật đâu."

"Từ đó có thể đoán, ngâm treo thưởng không biết nhiều tới đâu, nếu chủ thượng không nắm thứ họa hại này trong tay, sớm muộn cũng tạo thành cục diện, sát thủ khắp nơi ..." Tiết Trường Phong vẫn thao thao bất tuyệt nói tới lý tưởng của mình:

"Chủ thượng không thích thứ này tồn tại ở Trường An đâu." Ân Nhị Hổ nói:

"Dùng được là được, huống hồ nơi này ngoài thành mà, thừa lúc không ai biết ta, ta làm việc này, coi như tạo phúc cho Đại Đường."

"Đừng tưởng qua mắt được ta, ngươi chẳng qua muốn dùng họ thay thế tử sĩ."

Tiết Trường Phong khoác vai Ân Nhị Hổ nói nhỏ:" Bọn họ không thuộc về bất kỳ ai, bọn họ là tử sĩ của tiền. Tương lai nếu chủ thượng cần làm việc dùng tới tử sĩ, có thể thông qua ta sai những người này đi làm, hiệu quả tốt hơn lại không lo hậu họa."

Lần này Ân Nhị Hổ không phản đối, nếu dựa theo lời Tiết Trường Phong nói thực hiện được, bọn họ không cần nuôi tử sĩ, nhưng lúc nào cũng có trong tay một lực lượng để làm những việc của tử sĩ.

Mấy hôm nay trở trời, đột nhiên nóng lên, xem chừng là đợt nóng cuối cùng của năm nay rồi, đợi gió tây bắc thổi tới, cảnh vật sẽ tiêu điều.

Khi hai người về nhà, Tú Nương làm cơm cho bọn họ vẫn là mỳ trộn.

Ấn Nhị Hổ cho thật nhiều tương ớt vào, thứ này giờ phổ biến lắm rồi, trước kia người ta lấy rượu so hảo hán, giờ tiêu chuẩn là ớt, không ăn được ớt sẽ bị coi khinh.

Chỉ phụ nhân, hài tử mới không ăn được cay, hán tử là phải ăn cay.

Ấn Nhị Hổ im lặng suốt đường về, ăn xì xụp một hối, cuối cùng đặt đũa xuống nói:" Không thể để mình ngươi làm được, một người làm, hai người giám sát. Trừ ta ra, còn phải cần một người nguyện lấy mạng giám sát hành vi của ngươi."

Tiết Trường Phong gật đầu:" Để chủ thượng phái người tới."

Ân Nhị Hổ cười nhạt:" Chuyện khốn kiếp thế này không được dính dáng tới chủ thượng."

"Vậy chúng ta tự lập không liên quan tới chủ thượng, không bị chủ thượng tiết chế?"

"Ngươi nằm mơ."

Tiết Trương Phong giang tay:" Thế thì khó lắm." Ân Nhỉ Hổ dùng ngón tay lớn chỉ vào ngực Tiết Trường Phong:" Đó là chuyện của ngươi, ngươi phải định ra quy củ được chủ thượng tán đồng, nếu không chuyện khác miễn bàn..."

Sau khi nghe Ân Nhị Hổ báo cáo Tiết Trường Phong muốn tổ chức Thanh Y Lâu làm lâu chủ, Vân Sơ liền giao kế hoạch cho Ôn Nhu, hắn tin Ôn Nhu sẽ thích việc này, sẽ lập ra một bộ khung quản lý thích hợp.

Chuyện này chắc chắn không thể để Địch Nhân Kiệt biết, nếu không hắn thừa cơ quét sạch một mẻ lưới.

Ba ngày sau, những ủy thác dán trên bức tường phía sau hành hội nghe nói đã được hoàn thành.

Cùng lúc ấy, một đám người bất lương hung dữ tiến vào cái ngõ tăm tối, bắt đầu lùng sục đám sát thủ.

Bọn họ tìm được những người ủy thác giết người, bắt giam toàn bộ.

Nếu không phải là người tuyệt vọng tới cùng cực, không ai công khai treo thưởng giết người, bây giờ đại thù được báo, dù bọn họ vào nhà lao, tiếp theo là đi đây hay chặt đầu, cũng đều cam lòng.

Tâm nguyện của bọn họ kết thúc, ngõ phía sau hành hội cũng được người bất lương chỉnh đốn, từ đó trở đi Trường An không còn phố giết người nữa.

Chỉ có Mạnh Bà vẫn ngồi đó ngày ngày bán hồn đồn, không còn đám sát thủ thô tục, con ngõ nhanh chóng bị các loại oanh yến chiếm lĩnh, không còn sinh ra chuyện mua bán tanh máu nữa.
Bình Luận (0)
Comment